"Vợ ơi mở cửa, em lại đến đây." Lần này, Thẩm Gia Tự mở cửa rất nhanh, trên tay còn cầm một khẩu súng.
Tôi đẩy anh trai lên phía trước: "Anh, anh xin lỗi đi."
Chu Vọng sa sầm mặt, không nói lời nào. Tôi cuống lên, đẩy mạnh anh ấy một cái: "Anh, anh xin lỗi đi chứ, chúng ta đã nói rồi mà."
Chu Vọng loạng choạng một bước, mặt đen như đ.í.t nồi. "Thẩm Gia Tự, chuyện này đúng là tôi chưa rõ tình hình đã vu oan cho cậu. Tôi sẽ bồi thường vật liệu cơ giáp cậu muốn, hy vọng cậu bỏ qua chuyện cũ, tha thứ cho em trai tôi."
Thẩm Gia Tự nhướng mày, thu s.ú.n.g lại: "Chu Đại soái xin lỗi như vậy sao? Xin lỗi, tôi không chấp nhận."
Chu Vọng siết chặt nắm đấm, kìm nén thốt ra một câu: "Xin lỗi."
Tôi thở phào, đẩy anh trai sang một bên, ôm lấy eo Thẩm Gia Tự: "Vợ ơi, xin lỗi anh, em không cố ý lừa anh đâu, đều tại anh em lấy sai tình báo, vu oan cho người tốt."
Thẩm Gia Tự không cảm xúc thúc cùi chỏ một cái. Tôi đau đến nhe răng trợn mắt, đành phải buông tay.
"Chu Trình Xuyên, cậu có nhầm lẫn gì không? Dù cậu lừa tôi là có ẩn tình thì sao? Chúng ta kết thúc rồi."
Tôi như không hiểu lời anh, đứng ngây ra tại chỗ. Chu Vọng cau mày, giọng nói đang mấp máy bờ vực nổi giận: "Thẩm Gia Tự, cậu có ý gì?"
Thẩm Gia Tự lùi lại một bước, chỉ vào tôi: "Lễ xin lỗi tôi nhận, em trai anh mang về đi, tôi không cần."
Vành mắt tôi đỏ hoe, lập tức sụt sịt: "Vợ ơi, em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh đừng bỏ em."
Thái dương Chu Vọng giật liên hồi: "Kỳ mẫn cảm của nó đến rồi."
Thẩm Gia Tự nhếch môi, vẻ mặt kỳ lạ: "Cậu ta đến kỳ mẫn cảm thì liên quan gì đến tôi?"
Chu Vọng nhìn tôi một cái, cái đầu vốn luôn ngẩng cao cuối cùng cũng cúi xuống: "Cơ thể nó không chịu nổi giày vò đâu, cậu giúp nó vượt qua kỳ mẫn cảm, vật liệu trên hành tinh chính cậu cứ lấy tùy ý."
Thẩm Gia Tự đồng ý.