Bên Viện nghiên cứu có chút vấn đề, Thẩm Gia Tự nói ba ngày sau mới về. Tôi cuối cùng cũng tìm được cơ hội, nhân lúc đêm tối lẻn vào nơi giấu bí mật. Nhờ vào công nghệ cao của quân đội và thân thủ nhanh nhẹn, tôi sớm nắm rõ sơ đồ mật thất.
Vừa định cúi người tránh tia laser, đột nhiên chuông báo động trên đầu vang lên inh ỏi.
Cảnh báo! Cảnh báo! Có kẻ xâm nhập bất hợp pháp!
Tôi nhảy vọt vào bụi cỏ bên cạnh, dùng d.a.o rạch tay. Thiết bị che chắn bật lên, một tầng huỳnh quang nhạt bao phủ lấy tôi. Tôi thở phào, không nhịn được chửi thề: "Mẹ kiếp! Chậm một giây nữa là hình ảnh của mình bị truyền đi rồi."
Tiểu Beta này cũng khá đấy, đúng là đã coi thường anh ta rồi.
Quang não rung nhẹ. Giọng Thẩm Gia Tự vang lên: "Bé con, em đang làm gì thế?"
Tim tôi nảy lên một cái, trấn định đáp: "Em đang chơi game, anh hỏi chi vậy?"
Thẩm Gia Tự thở dài, giọng có chút bất lực: "Robot nói em không ăn tối. Bé con, lần sau còn thế anh sẽ giận đấy."
"Anh ơi đừng giận mà, lần sau em tuyệt đối không thế nữa, anh tha cho em lần này đi."
Thẩm Gia Tự luôn chiều chuộng tôi: "Không có lần sau đâu đấy. Khu A hôm nay có kẻ xâm nhập, hai ngày tới em đừng ra ngoài, ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về."
Bí mật được giấu ở khu A. Tôi giả vờ sợ hãi: "Đáng sợ quá, anh phải về nhanh bảo vệ em đấy."
"Được." Thẩm Gia Tự dịu dàng cười rồi ngắt liên lạc.