Ngoại truyện
Góc nhìn của Ân Trường Tiêu.
Yêu Minh Hữu là một việc rất đơn giản.
Minh Hữu thông minh lại bình tĩnh, chỉ làm những việc có lợi nhất cho bản thân.
Ban đầu tôi chê em gầy yếu, thế là giữa mùa đông em chạy về nhà cũ, ngay cả chăn cũng không đắp, cứ thế ngủ một đêm.
Thực sự muốn về nhà sao?
Sống ở đó sáu năm mà không tìm thấy một tấm chăn dày à?
Cánh cửa cố ý khép hờ kia là có ý gì?
Tôi sai bảo em làm việc, rõ ràng ban đầu cha mẹ hai bên đều khen em siêng năng, thạo việc, sao đến trước mặt tôi là bắt đầu hở chỗ nọ hỏng chỗ kia?
Minh Hữu, là một kẻ lừa đảo nhỏ.
Biết mình chưa thay răng, nên có thể không kiêng dè dùng thương đau để đổi lấy sự áy náy của tôi.
Được rồi, em đã thành công.
Sau khi cha đi, tôi mới hiểu tại sao ban đầu Minh Hữu lại tốn hết tâm tư để bám lấy tôi —— em chỉ còn mỗi tôi thôi.
Tôi cũng chỉ còn mỗi em thôi.
Minh Hữu, em lừa tôi lâu như vậy, đương nhiên phải ở bên tôi mãi mãi.
Tính chiếm hữu biến chất từ bao giờ, chẳng phải em là người rõ nhất sao?
Minh Hữu thông minh, học giỏi hơn cả tôi, lên đại học làm đàn em của tôi, lẽ nào lại đột ngột trở nên ngốc nghếch được sao?
Tôi đã xem qua vở bài tập của em, tỉ lệ chính xác cực cao, những thuật toán em tùy tiện viết ra có thể giải quyết được vấn đề làm khó tôi bấy lâu.
Em đang giả vờ.
Cho nên sự nổi tiếng bất ngờ trên "tường tỏ tình" chẳng qua chỉ là bình phong, cái em muốn chính là thấy tôi vì thế mà bực bội, bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ bản chất nhất giữa hai người.
Em muốn tôi nỗ lực, để tích góp đủ vốn liếng nuôi dưỡng em sau này.
Tôi rất sẵn lòng.
Dù sao tôi cũng luôn hiểu rõ, tính chiếm hữu của tôi đối với em không phải là tình anh em đơn thuần.
Em chỉ cho tôi một cái cớ chính đáng mà thôi.
Thế là tôi mua chuộc bạn cùng phòng của em, hài lòng nhìn em ngày qua ngày diễn vai một đứa em trai ngây thơ.
Mãi đến khi bị tôi nhốt vào lồng, em mới có cảm giác ngỡ ngàng vì "chơi quá tay".
Rõ ràng chỉ muốn một người anh trai làm "cây rút tiền" biết cưng nựng mình, sao đột nhiên lại biến thành con sói muốn ăn tươi nuốt sống mình?
Tư duy em nhảy vọt, có thể chọn giữa đúng hoặc sai, vậy thì chọn đi.
Hoặc là đồng ý với tôi, trở thành người yêu.
Hoặc là tôi nhốt em lại, cho đến khi em đồng ý.
Hoặc là em vừa chạy ra, liền bị người canh gác ở cửa bắt lại, từ đó cả đời bị tôi xích lại, chúng ta trở thành một cặp đôi dày vò nhau.
Chẳng phải em giỏi nhất là thoát khỏi tư duy định sẵn sao? Chọn đi, Minh Hữu.
Tôi thưởng thức vẻ thẹn thùng và bất lực của em khi phát hiện con đường thứ ba là ngõ cụt, chỉ khi bị dồn vào đường cùng, em mới ngoan ngoãn.
Ngay từ đầu đã trêu chọc tôi, thì nên nghĩ đến kết cục này.
Yêu anh đi, bé con, yêu anh đi.
Dù trong lòng em có lẽ chỉ còn lại sự thỏa hiệp, thì cũng hãy cố gắng diễn ra vẻ yêu anh.
Cuộc sống sau đó rất bình lặng, đúng như tôi dự tính.
Minh Hữu không muốn làm việc, chỉ muốn có người hầu hạ mình.
Tôi ở bên ngoài vất vả dốc sức làm ăn, vừa về đến nhà thấy người thương được mình nuôi dưỡng thành một đóa hoa phụ thuộc vào mình, dù mệt mỏi đến mấy nhìn thấy cảnh này cũng sẽ đắc ý mà bật cười thành tiếng.
Nhưng nói là không có ước mơ, chi bằng nói Minh Hữu từ đầu đến cuối chỉ muốn làm một kẻ nhàn hạ.
Thưởng hoa dạo chim, thật thoải mái làm sao.
Sau này em có hỏi tôi một câu: Nếu ngày đó, em thực sự chạy ra khỏi cửa thì sao?
Lúc đó, tôi đã đổi một căn nhà nhỏ yên tĩnh hơn để an trí đứa nhỏ ngoan của mình.
Tôi hôn lên khóe môi em, đưa em nhìn ra ngoài cửa sổ.
Minh Hữu thắc mắc: "Chẳng có gì cả mà?"
Ngay sau đó, những vệ sĩ ẩn nấp đột nhiên hướng về phía này nháy đèn hiệu nhỏ.
"Bây giờ thì có rồi đấy."
Minh Hữu đột ngột kéo rèm cửa lại, đôi mắt ấy một lần nữa rủ xuống, làm ra vẻ yếu đuối đáng thương.
"Anh, em đói rồi."
Tôi cười bế bổng em lên, nói: "Ra ngoài ăn nhé?"
Em bảo được.
Minh Hữu đương nhiên có thể ra ngoài.
Người thực sự muốn chạy thì không giữ nổi. Nhưng tôi đánh cược Minh Hữu không nỡ rời bỏ tôi, không nỡ từ bỏ cuộc sống "cá mặn" vui vẻ này.
Về phương diện đánh cược, Minh Hữu chưa bao giờ dám cược, còn tôi lại rất nghiện, có lẽ liên quan chút ít đến việc tôi nắm bao nhiêu quân bài trong tay.
Em sợ mất tôi, còn tôi dốc hết gia tài, chỉ để có được em mà thôi.
Ngay cả bây giờ, Minh Hữu cũng chỉ có thể tự do trong phạm vi tầm mắt của tôi, trên người vẫn có thiết bị định vị.
Còn giấu ở đâu, thì khó mà nói được.
END.