Con chim sẻ vàng tôi tự tay nuôi lớn, đứa em trai không chút quan hệ huyết thống của tôi, đã bay nhảy bên ngoài suốt năm năm trời.

Chương 17

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Phiên ngoại 2: Chu Duật

Chu Dữ. Lần đầu tiên tôi gặp em là vào một buổi chiều mưa dầm dề. Kiến trúc cũ kỹ của viện mồ côi trông đặc biệt u ám trong mưa.

Tôi đứng dưới hành lang, cách một lớp kính cửa sổ thấy em. Em rất gầy gò, mặc bộ đồ cũ, một mình thu mình trong góc sân, ôm lấy đầu gối như một chú mèo nhỏ bị thế giới bỏ rơi. Những đứa trẻ khác đang cười đùa, chỉ có em, yên tĩnh như thể không tồn tại.

Khoảnh khắc đó, tôi thấy bóng dáng của chính mình trên người em. Tôi cũng vậy, trong chiếc lồng hoa lệ gọi là "nhà" kia, tôi tồn tại một cách lặng lẽ và không được kỳ vọng.

Mẹ tôi là người mờ nhạt nhất trong số những tình nhân của cha. Giá trị duy nhất của bà là sinh cho nhà họ Chu một đứa con trai "dự phòng". Tôi có một người anh trên danh nghĩa, Chu Minh Hiên, là con của cha và vợ chính thức. Hắn từ nhỏ đã được muôn vàn sủng ái, còn tôi chỉ là cái bóng dưới hào quang của hắn.

Sự tồn tại của tôi là để khi hắn gặp "sự cố" gì, sẽ có một kẻ thay thế về huyết thống để đảm bảo hương hỏa nhà họ Chu không rơi vào tay kẻ khác.

Phòng tôi ở trong góc hẻo lánh nhất biệt thự, đồ dùng luôn là thứ Chu Minh Hiên đã chọn chán chê. Tôi không được gọi người đàn ông kia là "cha", chỉ có thể gọi là "ngài".

Thậm chí tôi không được học cùng trường với Chu Minh Hiên mà chỉ được gia sư dạy riêng. Vì bà cả nói, bà ta không muốn con trai mình bị dòng m.á.u "không sạch sẽ" của tôi làm vấy bẩn.

Trong ngôi nhà đó, điều đầu tiên tôi học được là nhìn sắc mặt người khác và che giấu bản thân. Bất kỳ lỗi lầm nhỏ nào cũng dẫn đến hình phạt nghiêm khắc.

Tôi nhớ năm bảy tuổi, tôi lỡ tay làm vỡ món đồ pha lê Chu Minh Hiên thích nhất. Hắn không khóc lóc, chỉ bình thản nhìn tôi rồi nói với mẹ hắn: "Mẹ ơi, là em làm hỏng đấy."

Đêm đó, tôi bị nhốt vào kho dưới hầm. Trong đó không có đèn, tối đen như mực, chỉ có tiếng chuột rúc rích trong góc. Tôi đập cửa, khóc gọi "mẹ", gọi "ngài", nhưng không ai trả lời. Nỗi sợ hãi và cái lạnh mênh m.ô.n.g bị thế giới bỏ rơi ấy nhấn chìm tôi.

Lần đầu tiên tôi hiểu ra, trong ngôi nhà này, tôi là món đồ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào. Tiếng khóc, sự van xin của tôi đều vô giá trị.

Từ ngày đó, tôi không khóc nữa. Tôi bắt đầu liều mạng học tập, học mọi kiến thức Chu Minh Hiên học, và phải làm tốt hơn hắn.

Tôi học võ, học tài chính, học quản trị. Tôi phải khiến mình mạnh mẽ, mạnh đến mức không ai có thể dễ dàng nhốt tôi vào bóng tối nữa.

Khi tôi cuối cùng dùng thủ đoạn sấm sét nhổ tận gốc thế lực của Chu Minh Hiên khỏi tập đoàn, nắm giữ mọi quyền lực trong tay, tôi tưởng mình đã an toàn. Nhưng đứng trong văn phòng chủ tịch trống trải, thứ tôi cảm thấy không phải niềm vui chiến thắng, mà là nỗi cô độc thấu xương.

Tôi có tất cả, nhưng lại như chẳng có gì. Những người quanh tôi, từ cấp dưới, đối tác đến cả cha mẹ, ánh mắt họ nhìn tôi đều đầy vẻ kính sợ, toan tính và mong chờ. Không có ai nhìn tôi thuần túy như một con người tên là Chu Duật.

Cho đến khi tôi gặp Chu Dữ. Tôi đưa em từ viện mồ côi về. Tôi không biết mình làm vậy vì lòng thương hại nhất thời hay vì thấy hình bóng cũ của mình nơi em. Tôi chỉ muốn cho em một "mái ấm" – thứ tôi chưa từng có.

Đêm đó, tôi ôm em vào lòng. Em cứng đờ rất lâu, rồi sau khi xác nhận tôi không có ác ý, em mới từ từ thả lỏng, cẩn thận vùi mặt vào n.g.ự.c tôi. Hơi thở ấm áp phả lên da tôi.

Khoảnh khắc đó, trái tim lạnh lẽo hơn hai mươi năm của tôi như được rót vào một dòng suối ấm, bắt đầu đập lại. Tôi nghĩ, mình đã có người nhà rồi.

Chu Dữ đối tốt với tôi một cách thuần khiết. Không toan tính, không vì bất cứ điều gì. Em chỉ vì tôi là Chu Duật, là "anh" của em. Sự tin tưởng và ỷ lại không điều kiện này là thứ tôi chưa từng sở hữu. Nó lấp đầy hố đen trong tim tôi, khiến tôi cảm thấy mình "được cần đến".

Tôi tự tay nuôi lớn em. Dạy em đọc sách, viết chữ, phân biệt thiện ác. Tôi mang những thứ tốt nhất thế gian đến trước mặt em. Tôi nuôi em khôn lớn, sạch sẽ, xinh đẹp như một viên ngọc quý chưa mài giũa.

Nhưng khi em lớn dần, nỗi bất an trong tôi cũng lớn theo. Em vào tuổi dậy thì, có tư tưởng riêng, bạn bè riêng. Em sẽ từ chối ăn tối với tôi vì hẹn đi đá bóng. Em lén nhắn tin cho ai đó với nụ cười thẹn thùng tôi chưa từng thấy. Em né tránh những cái ôm của tôi. Đôi mắt từng chỉ nhìn tôi giờ đã hướng về thế giới rộng lớn hơn.

Tôi biết mình sắp không giữ được em nữa. Nỗi sợ bị bỏ rơi năm xưa lại ùa về. Tôi không thể mất em. Chu Dữ là của tôi. Em là báu vật thực sự duy nhất trong đời tôi. Tôi bắt đầu siết chặt sợi dây trong tay.

Tôi đuổi mọi người bạn quanh em, giám sát mọi hành động, kiểm soát mọi thời gian của em. Tôi tưởng làm vậy em sẽ quay lại bên tôi, nhưng em lại càng xa cách. Ánh mắt em nhìn tôi từ ỷ lại chuyển sang hoang mang, sợ hãi rồi xa lánh.

Em muốn đi du học, muốn bay đến một thế giới tôi không thể kiểm soát. Không được. Tuyệt đối không được.

Thế là tôi dàn dựng vụ tai nạn đó. Tôi muốn dùng "tội lỗi" và "hối hận" làm xiềng xích, khóa chặt em bên mình mãi mãi.

Tôi muốn em hiểu rằng trên đời này chỉ có tôi là chỗ dựa của em. Em phải cần đến tôi. Nhìn em run rẩy ở đồn cảnh sát, tôi đau lòng không thốt nên lời, nhưng tôi tự nhủ đây là điều cần thiết. Thà đau ngắn còn hơn đau dài.

Nhưng tôi không ngờ em sẽ chạy. Em biến mất không dấu vết. Khoảnh khắc đó thế giới của tôi sụp đổ. Tôi mất năm năm, dùng mọi quyền lực tìm kiếm em như một kẻ điên. Tôi tự nhủ khi tìm thấy em, tôi sẽ đánh gãy chân em, nhốt em lại.

Nhưng khi gặp lại em ở buổi đấu giá dơ bẩn đó... Thấy em như chú chim gãy cánh co rụt trong lồng sắt, ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng, mọi giận dữ của tôi đều hóa thành nỗi đau lòng bao trùm tất cả. Bảo bối tôi nâng niu mười mấy năm, sao lại để mình ra nông nỗi này?

Tôi sai rồi. Sai ngay từ đầu. Tôi không nên dồn em vào đường cùng. Tôi đưa em về, muốn bù đắp, muốn nói yêu em.

Nhưng mọi thứ đã quá muộn. Trong mắt em không còn ánh sáng, chỉ còn hận thù và sự c.h.ế.t lặng. Cuối cùng, em thật sự đã chết.

Nếu đã vậy, Chu Dữ, chúng ta sinh tử không rời.

END.

back top