ĐƯỢC HỆ THỐNG VỚT LÊN ĐỂ THỰC HIỆN NHIỆM VỤ LÀM NHÂN VẬT PHÁO HÔI, TÔI PHẢI ĐÓNG MỘT MÌNH HAI VAI

Chương 14

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau sau khi tan học, tôi định tìm một phòng học trống ngồi một lát, đợi Bùi Tận Chi tan học rồi cùng đi ăn cơm. Vừa bước vào một phòng học, tôi đã đụng phải một nam sinh đang bước ra. Cậu ta cao hơn tôi rất nhiều, thân hình cao lớn và săn chắc, đụng đến mức mũi tôi đau điếng, nước mắt trào ra luôn.

Tôi ôm mũi đợi cơn đau qua đi. Nhưng một giọng nói quen thuộc lại khiến tôi lập tức sững sờ: "Xin lỗi, cậu không sao chứ?"

Cuốn sách của tôi được anh ta nhặt lên đưa tới trước mặt. Sau khi nhìn rõ mặt tôi, Bùi Dung hơi sững người. Tôi ngay cả đau cũng quên sạch, vội vàng lấy lại cuốn sách trên tay anh ta: "Cảm ơn."

Nói cảm ơn xong tôi định đi ngay, nhưng lại bị Bùi Dung giữ lại: "Cậu bạn này, xin hỏi cậu tên là gì?"

Khuôn mặt tôi đã bị anh ta nhìn thấy rồi, biết là không trốn được, tôi dứt khoát giả vờ tỏ ra tự nhiên một chút: "Tôi tên Giang Thu."

Bùi Dung cúi mắt nhìn tôi, giọng nói thanh lãnh êm tai: "Giang Thu... Cậu là bạn trai của Bùi Tận Chi?"

Ánh mắt tôi né tránh, đánh liều gật đầu: "Vâng."

Đôi mắt Bùi Dung tối sầm lại, cái nhìn thầm lặng rơi trên khuôn mặt tôi: "Vậy cậu có quen Kiều Nguyệt không?"

Kiều Nguyệt chính là tên của "bạn gái" anh ta. Hai khuôn mặt giống hệt nhau như thế này, bất kỳ ai cũng sẽ không nghĩ đó là sự trùng hợp. Chuyện này không thể lấp l.i.ế.m qua loa được.

Tôi lại gật đầu: "Biết chứ, em ấy là em gái tôi, theo họ mẹ, chúng tôi là anh em sinh đôi."

Giọng anh ta không nhanh không chậm, như đang suy nghĩ điều gì: "Hóa ra là vậy sao."

Tôi lấy hết can đảm nhìn anh ta, giọng điệu vô thức hơi cao lên: "Sao thế, anh tìm em gái tôi có chuyện gì à?"

Bùi Dung vừa đẹp trai vừa có khí chất, rất dễ khiến người ta sinh lòng thiện cảm, sẽ không có ai ghét anh ta cả. Tôi thì lại tỏ ra hơi hung dữ, giống như đang cố che đậy điều gì đó vậy. Tôi thực sự chột dạ.

Bùi Dung nhìn thẳng vào tôi, sau ba giây im lặng, bỗng nhiên bật cười: "Không có gì, xin lỗi đã làm mất thời gian của cậu, đừng giận nhé."

Tôi không giận, chỉ chột dạ thôi. Anh ta nói vậy làm tôi càng không biết nói gì hơn, ôm sách quay đầu chạy thẳng. Có thể nói là chạy trối c.h.ế.t luôn rồi.

 

 

back top