Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Lạc Tiêu lúc này đang gắp thức ăn cho Ôn Nhiên, lại ghé sát vào cậu, nói chuyện với Ôn Nhiên. Ôn Nhiên cười, không biết nói gì, Lạc Tiêu cũng cười, hai người hiển nhiên vô cùng ngọt ngào.
Sau đó trò chuyện một hồi, biết Ôn Nhiên là họa sĩ, lại tốt nghiệp học viện mỹ thuật tốt nhất trong nước, một cặp vợ chồng trung niên ngồi ở đầu bàn bên kia liền trò chuyện với Ôn Nhiên, đề cập đến con trai học mỹ thuật lớp 11 của họ, còn hỏi Ôn Nhiên trước đây khi ôn thi thử, đều được bao nhiêu điểm, thi vào học viện mỹ thuật có khó không.
Ôn Nhiên vừa ăn vừa nói: “Em không nhớ rõ lắm điểm thi thử trước đây của em là bao nhiêu, cơ bản đều là 96 trở lên thôi.”
“98, hoặc là 99.”
“Em vẽ cũng ổn.”
Người phụ nữ trong cặp vợ chồng trung niên rất kinh ngạc: “96 đã là ghê gớm rồi, cậu có thể đạt 99 sao?”
“Thế liên khảo cậu được bao nhiêu điểm?”
Cái này Ôn Nhiên nhớ rõ: “Điểm tuyệt đối.”
Cặp vợ chồng trung niên đối diện, lặng lẽ hít một ngụm khí lạnh.
Điểm tuyệt đối?
Cần phải vẽ đến trình độ nào?
Người phụ nữ lập tức đứng dậy, vừa bấm điện thoại vừa đi vòng qua bàn tròn, nói: “Tôi có thể thêm WeChat của cậu không?”
“Con trai tôi chuẩn bị thi mỹ thuật, vẽ thật sự bình thường, sang năm là thi đại học rồi, tôi đặc biệt sốt ruột.”
“Được thôi.” Ôn Nhiên cầm điện thoại, thêm WeChat với người phụ nữ.
Ôn Nhiên còn nói: “Các cô chú học vẽ tranh ở đâu?”
“Em có một học tỷ, tự mở một phòng vẽ tranh, chuyên dạy học sinh ôn thi vào học viện mỹ thuật.”
“Chị ấy dạy rất tốt, mấy năm nay hàng năm đều có học sinh đậu vào học viện mỹ thuật hoặc chuyên ngành mỹ thuật, cô chú có muốn em đẩy WeChat của chị ấy cho không.”
“Được chứ!” Người phụ nữ rất vui mừng, thở dài: “Gần đây tôi vì chuyện vẽ tranh của con trai, buổi tối ngủ không yên giấc.”
“Hôm nay gặp được cậu, thật sự là quá may mắn.”
Lại nhìn về phía Lạc Tiêu: “Đại thần đúng là đại thần, bản thân giỏi giang, tìm vợ cũng lợi hại như vậy.”
Ôn Nhiên cười ngọt ngào: “Chuyện nhỏ thôi ạ.”
“Cô chú hỏi em bây giờ liên khảo thế nào, em thật sự không nhất định có thể dạy.”
“Học tỷ của em rất lợi hại, lúc đó cô chú dẫn con đi gặp chị ấy, nói chuyện với chị ấy, chắc chắn hữu dụng hơn hỏi em.”
Người phụ nữ quay trở lại chỗ ngồi. Sau câu nói “Cậu có thể đạt điểm tuyệt đối”, những người khác trên bàn liền trò chuyện:
“Liên khảo mỹ thuật có phải rất khó không?”
“Đương nhiên rất khó, đôi khi tôi lướt video trên điện thoại, thấy họ chấm điểm tại chỗ, bài thi điểm cao và điểm thấp hình như đều được chấm riêng.”
“Họ đặt tranh xuống đất, bày ra hàng loạt, nhìn một tấm hai giây là chấm xong.”
“Hai giây là chấm xong à, làm sao mà nhìn ra được gì?”
“Có thể nhìn ra chứ.” Ôn Nhiên giải thích: “Bài vẽ tốt, bố cục và kết cấu đều sẽ rất tốt. Giáo viên chấm bài thi thường không phải người bình thường, thực ra không cần hai giây, nhìn một cái là biết vẽ thế nào rồi.”
“Vừa nãy có phải cậu nói cậu được điểm tuyệt đối không?”
“Làm sao mà thi được điểm tuyệt đối?”
“Toán học có thể thi được điểm tuyệt đối, là vì có đáp án tiêu chuẩn, vẽ tranh cũng có thể điểm tuyệt đối sao?”
Ôn Nhiên cười cười: “Em cũng được, hơi có chút thiên phú, quả thật vẽ cũng ổn.”
“Vậy bây giờ cậu còn vẽ không?”
...
Mọi người nói chuyện vui vẻ, không khí hòa hợp vui vẻ.
Trong lúc đó, Lạc Tiêu và Ôn Nhiên ghé sát vào nhau nói nhỏ, Lạc Tiêu nói: “Sao bây giờ anh mới biết em vẽ tranh cũng có thể đạt điểm tuyệt đối?”
Ôn Nhiên hỏi lại: “Vậy sao anh có thể học vật lý ứng dụng ở Stanford?”
“Họ có biết đại thần đi phượt trong mắt họ là người tốt nghiệp Stanford không?”
Lạc Tiêu liền cười, trán anh chạm vào trán Ôn Nhiên.
Sau đó, gần ăn xong, mọi người tản ra. Mọi người nói chuyện phiếm, đi ra ngoài đi dạo. Ôn Nhiên đi vào toilet của phòng bao. Vừa lúc cửa toilet mở ra, nam sinh trẻ tuổi mà Ôn Nhiên liếc qua trước đó bước ra.
Hai người đi lướt qua nhau. Nam sinh nhìn Ôn Nhiên, Ôn Nhiên cũng nhìn nam sinh.
Nam sinh không biểu cảm, Ôn Nhiên thì cười cười.
Chờ Ôn Nhiên đi ra từ toilet, lại thấy nam sinh trẻ tuổi vừa rồi đang cúi người nói chuyện bên cạnh Lạc Tiêu.
Ôn Nhiên lập tức nén cười — cậu đã nói rồi mà, Lạc Tiêu như vậy, dù chỉ là đi phượt tự do, sao có thể mấy năm nay không bị người theo dõi?
Người tốt và vật tốt đều giống nhau, không thể chỉ bị một người phát hiện.
Ôn Nhiên quay trở lại, đến gần, vừa lúc nghe thấy giọng nam sinh trẻ tuổi dịu dàng nói chuyện chủ đề cung đường đi phượt với Lạc Tiêu.
Lạc Tiêu không biết là không muốn trả lời hay sao, hầu như không mở miệng, Ôn Nhiên quay lại, anh liền lập tức nhìn về phía Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên đột nhiên “Khụ!” một tiếng, cố ý hắng giọng, lại thấy thân hình nam sinh trẻ tuổi kia run lên, như thể bị giật mình, tai còn đỏ.
Ôn Nhiên nheo mắt cười ranh mãnh, nén cười, đi qua ngồi xuống —
Vẫn là mình ra tay nhanh hơn.
Nếu cậu không nhanh, hôm nay tụ hội, Lạc Tiêu đi một mình, chẳng phải sẽ bị người ta câu kết làm bậy sao.
Nghĩ như vậy, Ôn Nhiên liếc xéo Lạc Tiêu. Lạc Tiêu cũng đang nhìn Ôn Nhiên.
Ánh mắt Ôn Nhiên: Nha ~~ cậu ta thích anh kìa.
Lạc Tiêu cười bất đắc dĩ: Yên tâm, không xảy ra chuyện gì đâu.
“Cậu tên gì?” Ôn Nhiên nhướng mắt, đột nhiên nhìn về phía nam sinh đang đứng sau ghế.
Nam sinh lại run lên, cũng không biết là chột dạ hay sao, mặt đỏ bừng.
“Tống, tôi tên Tống Tỉnh.” Nam sinh mở miệng.
“Cậu thích Lạc Tiêu à?” Ôn Nhiên hỏi thẳng thừng, lại cười cười, nói bằng giọng trà xanh: “Ngại quá nha, tôi cưa đổ trước rồi.”
“Tôi cưa mất khoảng bảy ngày đó nha.”
“Bây giờ giấy đăng ký kết hôn cũng đã lấy rồi ~~”
Hì hì.
“Có phải rất nhanh không?”
“Tôi giỏi lắm đó nha.”
“Hơn nữa tôi đánh tiểu tam cũng rất giỏi đó nha.”
Tống Tỉnh: “...”
Ôn Nhiên lại nhìn về phía Lạc Tiêu, tiếp tục nói lời trà xanh: “Ông xã ~~ anh và cậu ta thân sao? Hai người nói chuyện gì vậy nha? Em không được biết sao ~~”
“Không thân.”
“Không nói chuyện gì cả.”
“Vậy à ~” Ôn Nhiên mỉm cười với Tống Tỉnh, còn giơ tay, vẫy vẫy: “Tạm biệt ~”
Tống Tỉnh mặt đen sầm bỏ đi.
Ôn Nhiên lập tức thu lại vẻ mặt trà xanh kia —
Phù ~~ Chuyện nhỏ.
Lạc Tiêu duỗi cánh tay ôm lấy cậu: “Em vừa gọi anh là gì?”
Ôn Nhiên gạt tay anh ra, liếc người đàn ông: Tránh ra, anh là cái trứng thối có kẽ hở!
Lạc Tiêu ghé sát thấp giọng giải thích, dỗ dành: “Thật sự không thân, không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Cậu ta kéo khóa lều trại của anh một lần, bị anh mời đi rồi.”
Ồ ~~
Ôn Nhiên mỉm cười, lại trưng ra vẻ trà xanh: “Có bao nhiêu người kéo khóa lều trại của anh rồi nha ~~”
“Có phải rất nhiều không nha ~~”
“Chỉ kéo khóa kéo thôi, không làm gì khác ~~?”
Hì hì.
“Để em quay lại thu thập anh sau nha ~~”
Lạc Tiêu nhìn Ôn Nhiên như vậy, trong lòng cười muốn chết.
