Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Một đêm mộng đẹp, những tia nắng ban mai mềm mại xuyên qua rèm cửa voan trắng dừng lại trên giường.
Lạc Tiêu mở mắt. Bàn tay rộng lớn theo bản năng mò mẫm bên cạnh, mò phải khoảng không.
Bên cạnh không có ai, trên giường chỉ có anh.
Hửm?
Lạc Tiêu mang vẻ mơ màng của người mới tỉnh ngủ, nhấc cổ lên, không thấy ai trong phòng, cho rằng Ôn Nhiên có lẽ đang ở trong phòng vệ sinh.
Đầu vừa quay, thấy trên chiếc gối mà Ôn Nhiên ngủ có một tờ giấy trắng. Lạc Tiêu duỗi tay cầm lấy, nhìn thấy, hóa ra là Ôn Nhiên để lại cho anh một tờ giấy, viết: Em ra ngoài một chút, sẽ về ngay.
Còn vẽ một khuôn mặt nhỏ nhắn chu môi hôn.
Lạc Tiêu cười cười, tay cầm tờ giấy đặt trở lại trên ga trải giường, mắt cũng nhắm lại, tiếp tục chợp mắt một lát, đồng thời chờ Ôn Nhiên trở về.
Anh cũng theo bản năng nghĩ Ôn Nhiên ra ngoài làm gì vào sáng sớm.
Bị những người bạn thú vị của anh ấy gọi đi rồi?
Có chuyện gì sao?
Chẳng lẽ là hứng chí, đi ra ngoài mua bữa sáng?
Lạc Tiêu lại cười cười.
Đây thực ra là một buổi sáng vô cùng bình thường, nhưng Lạc Tiêu cảm thấy mọi thứ đều khác biệt so với trước đây.
Trước đây anh luôn một mình, tỉnh dậy sẽ rời giường, tiếp tục hành trình dưới chân, hoặc làm những việc mình muốn làm, cũng có thể chạy bộ, tính toán múi giờ lệch, gọi điện thoại cho người nhà.
Bây giờ, anh sẽ ngủ nướng, lười biếng, không muốn dậy, muốn ở bên Ôn Nhiên, hoặc giống như bây giờ, tiếp tục nằm, chờ Ôn Nhiên trở về.
Nằm được một lúc, Lạc Tiêu hoàn toàn tỉnh táo, cũng không chợp mắt nữa, mở to mắt, lại nghĩ đến điều gì đó, duỗi tay lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường.
Anh nhắn cho Lạc Phong: 【 Ôn Nhiên lo lắng anh lộ diện ở phòng livestream của bạn cậu ấy, còn bị người nhận ra, có thể có ảnh hưởng xấu gì không 】
Nhắn xong, Lạc Tiêu chuyển sang album, bắt đầu lướt những bức ảnh vừa chụp gần đây. Ảnh chụp cơ bản đều là Ôn Nhiên, hoặc ảnh chụp chung của hai người.
Lướt qua lướt lại, Lạc Tiêu cuối cùng chọn bức ảnh chụp bóng lưng Ôn Nhiên vẽ tranh, chọn, thiết lập làm màn hình chờ điện thoại.
Lạc Phong lúc này trả lời: 【 Sẽ không 】
Lạc Tiêu chuyển về giao diện trò chuyện với Lạc Phong, đang định gõ chữ, cửa phòng ngủ mở.
Lạc Tiêu nghe thấy tiếng động, ngước mắt, thứ đầu tiên lọt vào mắt không phải khuôn mặt Ôn Nhiên, mà là một bó hoa tươi siêu lớn.
Lạc Tiêu kinh ngạc, buông điện thoại.
Bó hoa tươi siêu lớn, được ôm đầy vòng tay đã đi tới mép giường. Cánh tay ôm hoa hơi hạ xuống một chút, lộ ra khuôn mặt Ôn Nhiên sau bó hoa. Ôn Nhiên cười: “Đương đương đương đương ~ Đẹp không?”
Cái này đương nhiên là hỏi hoa.
Ôn Nhiên giải thích bằng giọng điệu tươi tắn: “Em dậy từ hơn 6 giờ, cố ý chạy đến chợ hoa tươi buổi sáng, chọn những bông hoa tươi nhất hôm nay.”
“Mấy loại hoa này cũng là do em tự chọn và phối hợp, đẹp không?”
Lạc Tiêu nhìn hoa, nhìn Ôn Nhiên, trên mặt có sự ngạc nhiên rõ ràng.
Ôn Nhiên đã khom lưng, đặt hết bó hoa vào lòng Lạc Tiêu, đồng thời nói: “Anh không phải cho em thẻ sao, tối hôm qua lúc ngủ em đã nghĩ, em muốn dùng thẻ mua gì, lần đầu tiên quẹt, mới có thể có vẻ tương đối đặc biệt.”
“Sau đó em liền nghĩ, mua hoa đi.”
“Đẹp, cũng xem như lãng mạn.”
Nói rồi, cậu cúi đầu nhìn, Lạc Tiêu vóc dáng vạm vỡ, da màu mật ong nằm ở đó, ôm ấp bó hoa tươi tông màu nhạt, liền đẹp như một bức tranh sơn dầu khiến người ta không thể rời mắt.
Ôn Nhiên vội vàng móc điện thoại ra, chụp liên tục Lạc Tiêu trên giường, vừa chụp vừa vui vẻ nói: “Cái này đẹp quá!”
Vẻ mặt Lạc Tiêu đã chuyển từ kinh ngạc sang dịu dàng.
Anh lớn như vậy, được tình yêu bao bọc, cũng không thiếu nhận được các loại bó hoa bày tỏ chúc mừng, nhưng đây là lần đầu tiên, bị người ta quẹt thẻ mua, lại còn mang danh nghĩa lãng mạn.
Cũng là lần đầu tiên, sáng sớm tỉnh lại, nằm ườn trên giường, bị hoa tươi lấp đầy lồng ngực.
Lạc Tiêu giơ tay lên, ra hiệu cho Ôn Nhiên. Ôn Nhiên khom lưng qua, Lạc Tiêu dùng tay ôm gáy Ôn Nhiên, kéo chàng trai trẻ tuổi tuấn tú lại gần, hôn môi: “Cảm ơn em, quả thật rất đặc biệt, anh rất bất ngờ.”
Ôn Nhiên cũng nhìn Lạc Tiêu, bày tỏ tình yêu, cười đến khóe mắt cong cong, nói: “Em đây là tốn chút tiền lẻ để lung lạc nhân tâm.”
“Hôm nay mua hoa xong, phía sau em sẽ quẹt thẻ mạnh tay.”
Lạc Tiêu cười, lại hôn Ôn Nhiên: “Quẹt đi, cứ tùy tiện quẹt. Ngay cả khi em muốn mua Mona Lisa của Bảo tàng Louvre, anh cũng giúp em chuẩn bị tiền.”
Ôn Nhiên nửa nằm sấp xuống, nhìn Lạc Tiêu qua những bông hoa: “Anh biết bây giờ anh giống cái gì không?”
Hửm?
Tay Lạc Tiêu bắt đầu vuốt ve khuôn mặt Ôn Nhiên. Khuôn mặt Ôn Nhiên quá nhỏ, Lạc Tiêu cảm thấy còn không to bằng lòng bàn tay anh, thảo nào người ta hay nói gì mà mặt trái xoan.
Ôn Nhiên: “Giống như con sư tử bị mê hoặc đến mức không biết đông tây nam bắc.”
Nói rồi, thần sắc cậu cũng trở nên đặc biệt say mê, còn nghiêng đầu hôn bàn tay Lạc Tiêu đang vuốt ve cậu: “Mà em...”
Giọng Ôn Nhiên trong trẻo dịu dàng: “Em phải làm gió dẫn đường cho sư tử trên thảo nguyên lớn.”
Lạc Tiêu: “Tại sao là gió?”
Ôn Nhiên: “Có thể hôn anh bất cứ lúc nào.”
“Gió thổi động bờm sư tử, chính là em đang hôn anh.”
Lạc Tiêu nghe xong mà những khúc xương thép cứng rắn trên người đều mềm nhũn.
Anh không hổ là Trụ Vương chính hiệu, trong lòng niệm câu “gió dẫn đường cho sư tử”, mở miệng: “Hỏi mấy người bạn của em, laptop Apple đều muốn kích cỡ nào.”
Ôn Nhiên nghe xong cười nằm sấp xuống, đè lên cả bó hoa.
Cậu ngẩng đầu, nhìn Lạc Tiêu, nói: “Một người đắc đạo, gà chó cũng thăng thiên sao?”
Lạc Tiêu nằm ở đó, từ trong những bông hoa tươi che kín n.g.ự.c mình, lại hôn Ôn Nhiên, nói: “Đắc đạo, rõ ràng là anh.”
