Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Lư Văn Văn và mấy người khác còn theo bản năng nhìn về phía Thương Qua. Thương Qua thì cất điện thoại vừa thêm bạn bè, thần sắc rõ ràng dừng lại, ngước mắt nhìn Lạc Tiêu.
“Bởi vì...” Thương Qua ấp úng vài giây: “Bởi vì Nhiên Nhiên mấy năm nay quả thật không mấy khi vẽ tranh.”
“Tôi nhớ cậu ấy có đề cập, cậu ấy sẽ bán tranh cho gallery mà?” Lạc Tiêu thần sắc ôn hòa. Anh cố ý tìm hiểu, tự nhiên sẽ không bày ra vẻ mặt khiến người ta kiêng dè.
Thương Qua: “Cậu ấy...”
“Thôi đi.” Lư Văn Văn nói với Thương Qua: “Cậu đừng nói nữa, Nhiên Nhiên sẽ không vui đâu.”
Thương Qua đáp Lư Văn Văn: “Anh ấy là ông xã của Nhiên Nhiên, sớm muộn gì cũng phải biết mà.”
Hai người thì thầm vài câu, lúc này mới nhìn về phía Lạc Tiêu.
Thương Qua: “Tôi chỉ có thể nói với anh, quả thật có một số nguyên nhân, dẫn đến việc Ôn Nhiên sau khi tốt nghiệp không mấy khi vẽ tranh.”
Lư Văn Văn: “Bọn tôi không tiện nói với anh, chủ yếu sợ Ôn Nhiên biết sẽ không vui.”
Thương Qua: “Anh trực tiếp hỏi Ôn Nhiên đi.”
Lư Văn Văn gật đầu: “Hai người đã kết hôn rồi, cậu ấy thích anh như vậy, cậu ấy nhất định sẵn lòng nói với anh.”
“Anh tìm vài cơ hội, đề cập một chút, nếu cậu ấy sẵn lòng nói với anh, anh hãy hỏi cụ thể. Nếu cậu ấy không muốn, anh cũng đừng miễn cưỡng cậu ấy.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn các cậu.” Lạc Tiêu liền biết trong lòng Ôn Nhiên hẳn đã trải qua chuyện gì đó, dẫn đến việc cậu ấy sau khi tốt nghiệp đại học không mấy khi vẽ tranh.
Thương Qua bọn họ nhanh chóng lướt qua đoạn này, chuyển sang chuyện khác, hỏi Lạc Tiêu tại sao lại có vóc dáng đẹp như vậy, có phải rất biết tập thể hình không.
Không lâu sau, Ôn Nhiên trở về, giơ điện thoại lên: “Rồi, tớ trả tiền xong rồi, không cần các cậu thanh toán.”
Thương Qua bọn họ đồng loạt: “Cảm ơn mommy!”
Lạc Tiêu thấy thế lại cười không ngớt.
Buổi chiều, là thế giới riêng của Ôn Nhiên và Lạc Tiêu. Họ đi dạo vài thương hiệu thể thao.
Ôn Nhiên chuẩn bị sau này không có việc gì, liền cùng Lạc Tiêu ra ngoài chơi, tùy tiện đi bộ hay leo núi, có thể bắt đầu từ những cái đơn giản.
Buổi tối, Ôn Nhiên và Lạc Tiêu đi tham gia hôn lễ của Trương Tổ Danh, vẫn ngồi cùng bàn với nhóm phượt thủ liên hoan trước đó.
Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, mọi người ăn uống trò chuyện.
Có người hỏi Ôn Nhiên và Lạc Tiêu có làm hôn lễ không, khi nào làm. Ôn Nhiên và Lạc Tiêu mỉm cười nhìn nhau, trong tiếng nhạc nền vui mừng của hôn lễ, trả lời: “Chưa xác định.”
“Mẹ tôi và bố mẹ Lạc Tiêu gần đây đi chơi, còn chưa bàn đến chuyện này.”
“Có lẽ sẽ làm.”
“Nhưng tôi muốn cùng Lạc Tiêu ra ngoài đi chơi một chút.”
“Có lẽ sẽ làm một buổi tiệc cảm ơn thân hữu.”
“Đến lúc đó cũng phải mời chúng tôi nha.” Nhóm phượt thủ đều rất nhiệt tình: “Như vậy cả đám chúng tôi còn có thể tụ họp lại.”
“Đương nhiên.” Ôn Nhiên quay đầu, cười nhìn Lạc Tiêu.
Sau đó Ôn Nhiên trò chuyện với một phượt thủ ngồi bên cạnh, Lạc Tiêu thì trò chuyện với cặp vợ chồng trung niên có con trai học vẽ tranh ngồi bên cạnh anh.
Hai người nói họ đã đi tìm vị học tỷ mà Ôn Nhiên giới thiệu, nói chuyện rất thuận lợi, chuẩn bị quay lại liền chuyển con trai qua đó học vẽ tranh.
Họ lại nói với Lạc Tiêu: “Vợ cậu giỏi quá, cô gái ở phòng vẽ tranh kia khen Ôn Nhiên không ngớt lời, nói cậu ấy là người có thiên phú nhất mà cô ấy từng quen. Có khi phòng vẽ tranh của họ ôn luyện, còn sẽ mời vợ cậu qua đó phụ đạo cho học sinh.”
“Còn nói cậu ấy thời đại học đã vẽ lại một bức cổ họa, được một nhà sưu tập mua với giá 20 vạn.”
“Rất nổi tiếng trong giới học sinh.”
“Nhưng nghe nói cậu ấy bây giờ không vẽ tranh?” Cặp vợ chồng phượt thủ tiếc nuối: “Sao lại không vẽ chứ, thiên phú như vậy.”
“Giống con trai tôi loại bình thường, sau khi tốt nghiệp không vẽ thì thôi.”
“Có thiên phú, không vẽ thật sự quá đáng tiếc.”
Lạc Tiêu không nói gì, trò chuyện thêm hai câu khác, chuyển chủ đề này đi.
Quay đầu nhìn Ôn Nhiên, nghĩ đến Ôn Nhiên gần đây vẫn luôn vẽ tranh, Lạc Tiêu nghĩ, có lẽ tình hình vẽ tranh của Ôn Nhiên hiện giờ đã có chuyển biến.
Anh tin tưởng Ôn Nhiên sẽ tiếp tục vẽ.
Tối hôm đó về nhà, Ôn Nhiên đi phòng vẽ tranh lầu hai, lại cùng Lạc Tiêu cùng nhau khiêng hai bức tranh đã vẽ lên lầu 3, bày ở tủ năm ngăn kéo sát tường cuối giường.
Hai bức tranh tựa vào nhau, giống như Ôn Nhiên và Lạc Tiêu tựa vào nhau. Nhìn thấy, Ôn Nhiên quay đầu nhìn Lạc Tiêu, cười cười. Lạc Tiêu cũng cười cười, ôm vai Ôn Nhiên, cùng nhau nhìn tranh.
“Bố mẹ đều không có ở nhà, ngày mai chúng ta đi gallery đi.” Ôn Nhiên đề nghị: “Vừa hay em đưa bức tranh mới vẽ qua đó, tiện thể nói với bên đó một tiếng, em kết hôn rồi, quay lại mời họ ăn kẹo cưới.”
“Được.” Lạc Tiêu đồng ý, lại nghĩ nghĩ: “Có muốn mua chút chocolate mang qua trước không?”
Ôn Nhiên quay đầu nhìn Lạc Tiêu: “So với chocolate, em vẫn là nên vẽ thêm mấy nét cho họ đi.”
“Vừa hay, anh đi cùng em, em có thể giới thiệu anh cho họ.”
“Sau này nếu em vẽ tranh, họ liên hệ không được em, ít nhất còn có thể liên hệ anh.”
Nói rồi lại rúc vào n.g.ự.c Lạc Tiêu, hừ hừ: “Em rất thích anh a ~ quá thích anh ~”
“Em thích anh còn sắp vượt qua cả vẽ tranh rồi ~~”
Lạc Tiêu ôm Ôn Nhiên, hôn hôn. Ôn Nhiên vừa làm nũng, tim anh đã mềm nhũn, cũng chính vì điều này, anh rất bận tâm đến nguyên nhân Ôn Nhiên trước đây không còn vẽ tranh nữa.
Anh nghĩ ngày mai anh đi cùng Ôn Nhiên đến gallery, có lẽ có thể từ nhân viên của gallery đó, biết được nguyên nhân Ôn Nhiên sau khi tốt nghiệp đại học không còn vẽ tranh nữa.
Nào ngờ ngày hôm sau, ở gallery, mặt đối mặt với ông chủ gallery, Lạc Tiêu nhất thời không rảnh lo tìm hiểu nguyên nhân Ôn Nhiên không vẽ tranh.
Anh nhìn đối phương, nhìn người đàn ông đeo kính gọng vàng kia, trong lòng chợt hiểu ra —
Ôn Nhiên như vậy, lại đặc biệt xinh đẹp, mấy năm nay, sao có thể không gặp được người thích cậu, bảo vệ cậu, thậm chí bầu bạn bên cạnh?
Vị ông chủ gallery trước mặt này, chẳng phải là một người sao?
Lập trường của Lạc Tiêu vào khoảnh khắc này không khác gì Ôn Nhiên khi đối mặt với Tống Tỉnh ngày đó.
Anh thậm chí còn trà xanh hơn Ôn Nhiên, thốt ra một câu: “Ngại quá, bị tôi nhanh chân đến trước rồi.”
Đối phương lại không phải Tống Tỉnh, không những không đen mặt, còn bình tĩnh đáp lại một câu suýt chút nữa làm Lạc Tiêu giậm chân.
Người đàn ông nói: “Ý tưởng của Ôn Nhiên luôn rất bay bổng.”
“Anh có chắc cậu ấy sẽ không có ngày đột nhiên tuyên bố với anh, cậu ấy muốn ly hôn với anh, trở lại ôm lấy sự tự do độc thân không?”
Lạc Tiêu lần đầu tiên trong đời muốn dùng gia sản của mình nện mạnh vào đầu đối phương.
