Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Đặt bức tranh xong, trở lại trên xe, điện thoại Ôn Nhiên lập tức nhận được cuộc gọi từ chị Lily.
Chị Lily không ngừng khuyên nhủ, bảo Ôn Nhiên đừng giận, có gì có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, thế này thế kia.
Ôn Nhiên không giận với chị Lily, kiên trì nói: “Thôi, em vẫn không hợp tác với Gallery của Tổng giám đốc Chu nữa.”
“Dù thế nào, hôm nay em đến, còn cố ý dẫn theo Lạc Tiêu, Tổng giám đốc Chu cũng không nên nói những lời đó với Lạc Tiêu.”
“Em cũng quả thật mấy năm nay không gây dựng được danh tiếng gì, còn chưa có tiếng tăm, nên không phiền các anh chị giúp em vận hành nữa.”
Nói chuyện thêm vài câu, Ôn Nhiên rất kiên quyết không hợp tác nữa, cúp điện thoại.
Lạc Tiêu lái xe, quay đầu nhìn cậu: “Anh có bạn chính là người đại diện tác phẩm nghệ thuật, cũng phụ trách giúp người ta bán tranh.”
“Đừng lo lắng, anh sẽ nói với anh ấy, có thể giao bức tranh cho anh ấy.”
“Em không lo lắng a.” Ôn Nhiên vẻ mặt nhẹ nhàng: “Tuy em mấy năm nay không làm nên trò trống gì, nhưng ít ra em còn có sư huynh sư tỷ, sư đệ sư muội quen biết, một bức tranh mà thôi, vẫn có thể tìm được Gallery thích hợp để giúp đỡ vận hành.”
Lạc Tiêu nghe ra Ôn Nhiên không muốn dùng mạng lưới quan hệ của anh, không nói gì. Tay phải anh đưa qua, ra hiệu cho Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên đưa tay qua, mười ngón đan vào nhau, nắm chặt. Lạc Tiêu kéo qua, hôn lên mu bàn tay, vẫn không nói gì.
Chờ về đến biệt thự, đưa bức tranh từ trên xe vào phòng, Lạc Tiêu ấn vai Ôn Nhiên, mặt đối mặt, ôn tồn nói: “Chúng ta kết hôn rồi, đúng không?”
Đúng vậy. Ôn Nhiên chớp chớp mắt, dự cảm Lạc Tiêu muốn nói gì với cậu.
Lạc Tiêu thần sắc bình thường, ngữ khí trịnh trọng: “Anh hiện tại muốn nói với em hai chuyện.”
Hửm? Ôn Nhiên nhìn Lạc Tiêu.
Lạc Tiêu tiếp tục đặt hai tay lên vai Ôn Nhiên, nhìn Ôn Nhiên: “Chuyện thứ nhất, chúng ta kết hôn, không cần phân biệt lẫn nhau. Bức tranh này, anh sẽ nhờ bạn bè, mang đi bán, em thấy có vấn đề gì không?”
“Được a.” Ôn Nhiên đồng ý, quả thật cũng không cảm thấy có gì.
Cậu tìm sư huynh sư tỷ quen biết, hoặc Lạc Tiêu nhờ bạn bè, đều được.
“Chuyện thứ hai,” Lạc Tiêu thần sắc nghiêm túc, ánh mắt nhu hòa: “Anh có thể hỏi một chút không, trước đây tại sao lại không thể vẽ tranh trong một thời gian dài?”
“Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Lạc Tiêu đi theo lại nhấn mạnh: “Nếu em không muốn nói, thì thôi, không cần miễn cưỡng bản thân, anh cũng sẽ không miễn cưỡng em.”
“Nếu có thể nói, em tâm sự với anh được không? Anh rất bận tâm chuyện này.”
Lần này Ôn Nhiên im lặng, lặng lẽ đối diện với Lạc Tiêu.
Một lúc sau, Ôn Nhiên thở ra, gật đầu: “Không có gì không thể nói, có thể nói.”
“Chỉ là chuyện đó đối với em mà nói có chút đáng ghét,” Dừng một chút: “Không phải, là rất đáng ghét.”
“Cho nên mấy năm nay, em không nói nhiều với bất kỳ ai.”
Lạc Tiêu nhìn Ôn Nhiên, chờ Ôn Nhiên mở lời.
Ôn Nhiên rũ mắt một lát, ngẩng lên, cậu nhìn lại Lạc Tiêu, ngữ khí bình tĩnh nhưng mang theo chút vô tội nói: “Không phải chuyện gì phức tạp lắm, chỉ là lúc sắp tốt nghiệp đại học, em vẽ một bức tranh, lúc đó chuẩn bị dùng để làm viên đá gõ cửa bước vào giới họa sĩ chuyên nghiệp của em.”
“Nhưng bức tranh đó, bị người ta trộm mất.”
“Kẻ trộm tranh của em, là một trong những bạn cùng phòng đại học của em.”
“Hai người bạn cùng phòng khác giúp cậu ta, chứng minh bức tranh là của cậu ta vẽ, tranh của em liền thành tranh của người khác.”
Thần sắc Ôn Nhiên ít nhiều có chút sa sút khi nói đến những chuyện này. Nói xong lại thở dài: “Lúc đó em tuổi còn nhỏ, lại xúc động, bị họ trộm tranh, rất tức giận, làm sự việc náo rất lớn trong khoa, cảnh sát cũng đến.”
“Nhưng vô dụng.”
“Ba người họ đã thiết kế sẵn từ lúc em bắt đầu vẽ bức tranh đó, làm giả ảnh chụp quá trình vẽ tranh, làm giả video. Bất cứ ai nhìn vào, đều cho rằng bức tranh đó là của người khác vẽ, không phải của em vẽ.”
“Điện thoại em lại chỉ có mấy tấm ảnh chụp, tranh lại được vẽ trong ký túc xá, không có cách nào đưa ra bằng chứng thiết thực chứng minh đó là tranh của em.”
“Lúc đó em yêu cầu vẽ lại, em cảm thấy em có thể chứng minh bản thân.”
“Nhưng cậu nam sinh trộm tranh em, gia đình cậu ta đặc biệt có bối cảnh.”
“Sự việc náo lớn như vậy, nhà họ tìm cách đè xuống hết. Lúc đó còn ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp của em.”
“Mẹ em cũng đến trường.”
“Nhưng vô dụng.”
“Bức tranh vẫn bị trộm mất.”
“Cậu trộm tranh và hai người bạn cùng phòng khác thuận lợi tốt nghiệp.”
“Em lùi lại nửa năm mới lấy được bằng cấp.”
“Sau đó có một khoảng thời gian, em cứ vẽ tranh là bị dị ứng, người ngứa ngáy.”
“Sau này mới phát hiện là vấn đề tâm lý, đi gặp bác sĩ tâm lý một thời gian.”
“Sau đó mấy năm nay liền không mấy khi vẽ.”
“Cũng không có cảm hứng và tâm trạng vẽ tranh.”
Lạc Tiêu nghe xong mà lông mày nhíu lại.
Liên thủ trộm tranh, làm giả bằng chứng, chuyện này phải bắt đầu mưu tính từ rất lâu trước đó.
Một phòng ngủ, ba người liên thủ đối phó một người, đối với Lạc Tiêu thật tâm mà nói, quả thực là sự kiện ác liệt chưa từng nghe thấy.
Lạc Tiêu lập tức trầm mặt, chậm rãi nói: “Ăn trộm tranh của em có dự mưu như vậy, chứng tỏ bức tranh đó rất quan trọng với cậu ta.”
“Cậu ta dựa vào bức tranh đó để tiến vào giới nghệ thuật?”
Ôn Nhiên gật đầu: “Lúc đó cậu ta chắc chắn cần một khối đá gõ cửa, liền lấy tranh của em.”
“Bức tranh đó cũng quả thật làm cậu ta nổi danh, cậu ta hiện tại đã là họa sĩ có tên tuổi trong giới vẽ tranh.”
“Tên gì?” Lạc Tiêu sờ điện thoại trong túi ra, đưa cho Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên nhận lấy, Lạc Tiêu ghé sát cúi đầu, thấy Ôn Nhiên đánh hai chữ vào khung tìm kiếm: Nghiêm Ngộ.
Ấn xác nhận, AI trình duyệt nhảy ra ở đầu trang nhất, viết: Nghiêm Ngộ, nam, 25 tuổi, họa sĩ.
21 tuổi tốt nghiệp học viện mỹ thuật, nổi danh với tác phẩm 《Diều Trên Bông Lúa》...
Dưới 《Diều Trên Bông Lúa》 có gạch ngang, Lạc Tiêu đưa tay nhấp vào 《Diều Trên Bông Lúa》, giao diện nhảy chuyển, xuất hiện một bức tranh, chính là bức 《Diều Trên Bông Lúa》 đó.
Bách khoa giới thiệu của AI trình duyệt viết: 《Diều Trên Bông Lúa》, do họa sĩ Nghiêm Ngộ vẽ...
Lạc Tiêu nhìn bức 《Diều Trên Bông Lúa》 đó, thấy bách khoa viết bức tranh này lần đầu tiên công khai triển lãm mấy năm trước liền bán được 30 vạn, liền hiểu rõ người tên Nghiêm Ngộ kia, chính là dùng bức tranh này, gõ mở cánh cửa của giới nghệ thuật.
Đáng ghê tởm. Lạc Tiêu ghét bỏ nhăn mày.
Lạc Tiêu đang định thu hồi điện thoại, Ôn Nhiên lại liên tục nhấp vào các tài liệu trên bách khoa, tìm kiếm tất cả các bức tranh Nghiêm Ngộ đã vẽ mấy năm nay, vừa xem vừa nói: “Tranh của cậu ta bây giờ cũng giống như tranh cậu ta vẽ thời đại học, vẫn bình thường như vậy.”
“Chính cậu ta không nhìn ra, người đại diện bên cạnh cậu ta cũng không nhìn ra sao?”
“Những bức tranh này của cậu ta đều có người mua, đúng là mua danh chuộc tiếng.”
Lạc Tiêu đặt tay lên điện thoại: “Đừng nhìn, không tốt cho mắt.”
Lại nói: “Một họa sĩ mà thôi, muốn lật đổ, dễ như trở bàn tay.”
Ôn Nhiên kinh ngạc quay đầu: “Anh muốn thay em ra mặt a?”
“Không nên sao?” Lạc Tiêu không đùa giỡn: “Cậu ta trộm tranh của em, dùng tranh của em thành danh, những gì cậu ta có hiện tại, đều là ăn trộm của em.”
“Kéo loại người này xuống...”
Ôn Nhiên tiến lên hai bước, ôm eo Lạc Tiêu, rúc vào lòng Lạc Tiêu, mặt dán vào ngực: “Trời ơi ~~ Anh man quá ~~”
“Anh thật sự quá tốt!”
Theo sau ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn người đàn ông, Ôn Nhiên lại nói: “Thật ra không cần anh, em nghĩ kỹ rồi, em sẽ tự mình lật đổ cậu ta.”
“Không có gì khiến người ta hả hê hơn là đích thân ‘trả thù’.”
“Trước đây em không vẽ được, không vào được giới nghệ thuật.”
“Bây giờ em có thể vẽ, em có thể tự mình đưa mình vào giới họa sĩ.”
“Chờ vào giới họa sĩ, em sẽ dùng cách của riêng mình làm mọi người biết, tranh của Nghiêm Ngộ chính là rác rưởi.”
“Được.” Lạc Tiêu cúi đầu nhìn Ôn Nhiên: “Anh sẽ ở bên em.”
“Kẻ thù của em, chính là kẻ thù của anh.”
“Trộm tranh của em, cậu ta đáng chết.”
“Không vội,” Ôn Nhiên lại ôm vào lòng Lạc Tiêu: “Chúng ta đi Tân Cương trước, trước tiên giải quyết chuyện hôn sự.”
“Chờ về rồi, có rất nhiều thời gian để vẽ tranh.”
Lạc Tiêu: “Anh sẽ mở phòng làm việc cá nhân cho em.”
“Cái nào cũng được a.” Ôn Nhiên: “Anh muốn làm người đại diện cho em cũng được.”
