Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj
Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!
Thành phố A, một phòng triển lãm nghệ thuật.
Nghiêm Ngộ đứng trước một bức tranh khoảng hai mươi phút. Một người phụ trách phòng tranh thấy vậy, đi qua, cười nói: “Nghiêm lão sư cũng cảm thấy bức tranh này vẽ tốt sao?”
Anh ta giới thiệu: “Là Ivan mang đến, anh cũng biết anh ấy mà, đồ không tốt anh ấy sẽ không vận hành. Đồ anh ấy vận hành, nhất định sẽ phi thường. Lần này bức tranh này cũng vậy, do một họa sĩ trẻ hoàn toàn vô danh vẽ, vừa đưa lên đã bán được 68 vạn...”
Người phụ trách vẫn đang nói, nhưng Nghiêm Ngộ đã không nghe tiếp.
Hắn nghĩ đến 68 vạn. Mấy năm trước, bức Diều lúa kia, cũng chỉ bán được 30 vạn.
Ôn Nhiên...
Nghiêm Ngộ nhìn bức tranh, nhìn phần giới thiệu tác phẩm dán bên cạnh, nhìn hai chữ Ôn Nhiên trên đó, lặng lẽ siết chặt hàm răng sau.
Mày không phải trong mấy năm qua chỉ bán được mấy bức tranh trình độ tầm thường từ chỗ con dế nhũi Chu Lam Tĩnh kia sao.
Mày không phải ngay cả tên thật cũng không dùng sao.
Không phải không thể vẽ sao?
Hiện tại lại là tình huống gì?
Mày lại có thể vẽ?
Còn dùng tên thật?
Thế mà lại có thể mời người đại diện lợi hại như Đặng Ivan vận hành cho mày?
Sao, mày muốn quay lại?
Nghiêm Ngộ nhìn bức tranh, mặt vô cảm.
Chậm rồi. Tao sẽ cho mày biết. Cái ngành này, cho dù mày là thiên tài, mày cũng đừng mơ dễ dàng đặt chân.
Nhật Bản.
Lạc Tiêu đi vệ sinh xong quay lại, thấy Ôn Nhiên đang cầm bút vẽ trên một tờ giấy trắng có in nhãn hiệu Hermès.
“Vẽ gì đấy?” Lạc Tiêu khom lưng bên cạnh Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên tránh tay đang vẽ ra, cho Lạc Tiêu xem, nói: “Em vẽ chơi.”
Nhìn thấy, Ôn Nhiên vẽ hai nhân vật hoạt hình đang tay trong tay, trong tay ôm một đống túi giấy.
Lạc Tiêu cười, Ôn Nhiên cũng cười, hai người đối diện, áp sát, trán chạm trán.
Ở quầy cách họ không xa, hai nhân viên bán hàng đang đóng gói đồ cho khách.
Sau đó nắm tay nhau đi ra, Ôn Nhiên đi trước, một tay kéo Lạc Tiêu, một tay Lạc Tiêu toàn là túi giấy, còn cầm điện thoại, đưa lên tai, nghe đầu dây bên kia Ivan ồn ào: “Tôi đi tìm hiểu về vợ anh rồi, trời ơi, cậu ấy căn bản chính là thiên tài!”
“Tranh đại học người khác vẽ toàn là giấy vụn, tranh cậu ấy vẽ lại có thể lưu lại trường làm giáo trình!”
“Cậu ấy tốt nghiệp đại học liền có mấy người đại diện muốn ký hợp đồng, sau đó vì chuyện của cậu ấy mà không vui, nên mới không ký với ai.”
“Mấy bức tranh vợ anh mà anh nhắc đến Chu Lam Tĩnh đã bán từ tay cậu ấy, tôi cũng đã xem rồi. Trạng thái bình thường mà vẽ được tốt như vậy, mười vạn người cũng chưa chắc có được một người như thế, cậu ấy tuyệt đối là thiên tài!...”
Lạc Tiêu vẫn luôn im lặng, đến khi muốn qua đường, anh mới vừa ôm eo Ôn Nhiên đi về phía trước, vừa ổn định nói: “Ít nhất phải đợi chúng tôi quay về.”
“Sau khi về nước cũng chưa được, chúng tôi còn có hành trình khác. Hơn nữa Ôn Nhiên về nhà còn muốn vẽ tranh, vẽ tranh cũng cần thời gian.”
“Được, gặp tôi đương nhiên không thành vấn đề.”
Vượt qua con phố, đi đến đầu đường bên kia, Lạc Tiêu tiếp tục gọi điện thoại, đồng thời dùng cánh tay trống ôm vai Ôn Nhiên.
Họ cùng nhau đi vào dòng người.
Hai tháng sau —
Ôn Nhiên mở mắt, nghe thấy tiếng gió hù hù bên ngoài lều trại.
Cậu nhìn sang bên cạnh, phát hiện túi ngủ hai người chỉ có mình cậu, Lạc Tiêu không có trong lều.
Hửm?
Ôn Nhiên chỉ băn khoăn một chút, không biết Lạc Tiêu đi ra ngoài làm gì, rồi lại nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ thêm một lát.
Túi ngủ rất ấm áp, lại có hơi thở của Lạc Tiêu, khiến người ta vô cùng yên tâm.
Hiện tại họ đang ở Tân Cương, Hồ Sayram.
Mùa thu, Hồ Sayram và khu vực lân cận đã rất lạnh.
Lạc Tiêu kinh nghiệm phong phú, dùng lều trại loại leo K2, K3, có thể che chắn kín mít, lại là nệm đôi, thêm túi ngủ đôi dày, dù không có lò sưởi, ngủ bên trong cũng không thấy lạnh.
Họ đã ở Hồ Sayram được hai đêm rồi. Buổi tối Hồ Sayram vừa lạnh vừa tối, gió lại to, nhưng đến ban ngày, chỉ cần có mặt trời, nhiệt độ cũng sẽ không đặc biệt thấp.
Ôn Nhiên cũng đã xem phong cảnh bên này rồi, hôm nay cũng không vội vã dậy, cậu lại nằm xuống, xem một lát Lạc Tiêu có về không, rồi tiếp tục chui vào túi ngủ.
Đang nghĩ, khóa kéo lều trại bị kéo ra, Lạc Tiêu đã trở lại, bước vào, lập tức kéo khóa kéo lại thật chặt.
“Tỉnh rồi à?” Lạc Tiêu cởi giày, tiến vào túi ngủ.
“Ừm.” Ôn Nhiên mở mắt, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Lạc Tiêu: “Đi vệ sinh.”
Lều trại của họ không xa khu vệ sinh gần đó. Lạc Tiêu sợ nguy hiểm, cố ý chọn nơi gần khách sạn, có dân cư là có thể an toàn hơn nhiều.
“Ừm.” Lạc Tiêu vừa nằm vào, Ôn Nhiên lập tức áp sát qua.
Hơi thở của Lạc Tiêu khiến người ta cảm thấy đặc biệt yên tâm.
“7 giờ rồi, ngủ thêm một lát đi. Chốc nữa dòng xe du lịch 8 giờ hơn mới đông lên.” Lạc Tiêu kéo túi ngủ lại.
“Được.”
Ôn Nhiên rất yên tâm, mơ mơ màng màng, lại ngủ thiếp đi.
Lạc Tiêu cúi đầu, nhìn Ôn Nhiên đang bò trên n.g.ự.c mình, nhịn không được cười một tiếng — Đi chơi cùng nhau suốt ba tháng, Ôn Nhiên đã đen đi không ít.
Giống như một con chuột hamster lông xám nhỏ.
Lạc Tiêu hôn hôn con hamster nhỏ.
Hồ Sayram là chặng cuối cùng của họ.
Chiều nay, họ sẽ thu dọn rời đi, ngày mai, họ sẽ lên máy bay quay về thành phố C.
Lạc Tiêu đột nhiên khựng lại, bởi vì Ôn Nhiên đã nắm được anh trong túi ngủ.
?
Ôn Nhiên vẫn nhắm mắt, lầm bầm: “Buổi sáng thì vẫn muốn lớn hơn một chút.”
Lạc Tiêu buồn cười, nhéo mặt cậu, nói: “Tỉnh thì dậy đi vệ sinh đi, lát nữa đông người.”
Ôn Nhiên: “Đông người em tè trên mặt đất.”
Lạc Tiêu: “Đi ra ngoài một chuyến, không học được gì, chỉ học được khoác lác.”
“Không có mà.” Ôn Nhiên mặt không đỏ tim không đập.
Lạc Tiêu bật cười, túi ngủ cào Ôn Nhiên ngứa, Ôn Nhiên liền mở mắt ra, cũng vươn tay đi cào, cùng Lạc Tiêu cười đùa.
