KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI CHỒNG ĐẠI GIA SAU MỘT ĐÊM LĂN GIƯỜNG

Chương 77

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Hai ngày sau, nhiều phương tiện truyền thông chuyên về nghệ thuật liên quan đã công bố một nội dung đánh giá ngắn như sau:

Có người khởi kiện họa sĩ nổi tiếng Nghiêm Ngộ vì tội trộm cắp tác phẩm hội họa thời kỳ tốt nghiệp đại học của người đó.

Tác phẩm liên quan trong đơn kiện chính là bức 《Diều Trên Bông Lúa》, tác phẩm làm nên tên tuổi của Nghiêm Ngộ khi bước vào giới.

Và hiện tại, bức tranh này đã trở về tay người khởi kiện, tức là nguyên cáo.

Tuy nhiên, Nghiêm Ngộ cùng phòng vẽ và người đại diện vẫn chưa đưa ra bất kỳ phản hồi nào.

Trên mạng, tin tức này đã lên hot search, người xem đông đảo, đủ loại ý kiến, ồn ào náo nhiệt.

Tuyệt đối hơn, phòng triển lãm tranh cá nhân của Nghiêm Ngộ có rất nhiều phóng viên truyền thông kéo đến.

Các phóng viên truyền thông ở phòng triển lãm quay chụp các bức tranh của Nghiêm Ngộ, lại nhao nhao phỏng vấn người phụ trách bên phòng triển lãm, hỏi hắn: “Nghiêm Ngộ lão sư có thật sự nhận được giấy triệu tập không? Trên mạng đồn có người tố cáo hắn trộm tranh, xin hỏi hắn có điều gì muốn nói về chuyện này không?”

“Nghiêm Ngộ lão sư sẽ đưa ra phản hồi không?”

“Điện thoại phòng làm việc và người đại diện vì sao đều không gọi được ạ?”

...

Người phụ trách phòng triển lãm không đuổi được các phóng viên này, vẻ mặt sứt đầu mẻ trán.

Trong công ty, Nghiêm Ngộ xé nát giấy triệu tập của tòa án, nổi trận lôi đình.

Ôn Nhiên sao dám!? Hắn sao dám!?

Đã qua đi mấy năm rồi?

Hắn có chứng cứ gì?

Cái gì chứng cứ!?

Hắn chẳng có chứng cứ gì cả!

Nếu hắn có, năm đó đã lấy ra tự chứng minh!

Người đại diện của Nghiêm Ngộ thì phân tích: “Chỉ là một bức tranh thôi, anh vẽ hay hắn vẽ, hắn đương nhiên không có cách nào chứng minh.”

“Nói trắng ra, hắn không phải muốn chứng minh tranh là ai vẽ, hắn là muốn dẫm lên danh tiếng của anh để leo lên vị trí.”

“Anh không thấy sao, hiện tại trên mạng khắp nơi đang đồn là hắn hai ngày nữa cũng muốn mở triển lãm tranh cá nhân.”

“Với danh tiếng và độ hot hiện tại, hắn còn lo triển lãm tranh của mình không ai xem sao?”

“Còn về vụ kiện, một vụ kiện ngắn thì ít nhất cũng phải nửa năm mười tháng, dài thì có thể kéo dài hai ba năm.”

“Thời gian dài như vậy, đủ để hắn nổi tiếng rồi.”

Ôn Nhiên!! Mày quả thật là thủ đoạn tốt!! Nghiêm Ngộ tức giận đến c.h.ế.t đi được.

Nhưng họ lại không biết, muốn Nghiêm Ngộ “chết”, đối với Ôn Nhiên hiện tại mà nói thực ra quá dễ dàng —

Trong nhóm chat gia đình, Cư Nhã Hân vẫn luôn gửi tin nhắn thoại:

“Một tên họa sĩ tồi, trộm cắp, hạ hắn còn cần phiền phức như vậy sao?”

“Giao cho cha con, hoặc là anh con, không hai ngày là có thể làm hắn biến mất khỏi giới nghệ thuật.”

“Người nào, cũng dám trộm tranh của Nhiên Nhiên nhà ta.”

“Chuyện này giao cho mẹ, mẹ có thể làm cả nhà hắn cùng xui xẻo.”

“Phì ~ hại mẹ hôm nay mua quần áo cũng không có tâm trạng, thật đáng ghét.”

Ôn Bình Bình cũng gửi tin nhắn thoại: “Thôi, giao cho bọn trẻ đi.”

“Chuyện của chúng nó, chúng nó tự xem mà làm.”

Lạc Chính Đình: “Lạc Tiêu con xử lý cho tốt.”

“Nó liên quan đến sự nghiệp sau này của Nhiên Nhiên.”

...

Ôn Nhiên chỉ muốn nói, tranh Nghiêm Ngộ hiện tại cậu đã xem, tên này vẽ rất bình thường, sao lại nổi tiếng được? Thuần dựa vào marketing?

Cậu nghi ngờ Nghiêm Ngộ và công ty hắn thật sự đang rửa tiền.

Nhưng Ôn Nhiên không quan tâm nhiều như vậy, sau lần lộ diện ở triển lãm tranh của Nghiêm Ngộ, phần lớn thời gian cậu vẫn dành cho việc vẽ tranh.

Hiện tại cậu có dư thừa tinh lực, khao khát và cảm hứng vẽ tranh. Có Lạc Tiêu, cậu không cần lo lắng gì cả, chỉ cần vùi đầu chuyên tâm vẽ tranh là được.

Còn Lạc Tiêu, hiện tại anh đã cởi bỏ bộ đồ trang bị du lịch, mặc vào áo sơ mi âu phục, trở thành người đại diện của Ôn Nhiên, cũng là ông chủ công ty nghệ thuật do hai người cùng sở hữu.

Bên Nghiêm Ngộ liên hệ lại, anh liền một mình đi gặp Nghiêm Ngộ và người đại diện của hắn.

Hai bên ngồi xuống, Lạc Tiêu khí chất tự nhiên toát ra, không ai có thể ngờ anh chỉ là một tân binh mới bước chân vào giới nghệ thuật.

Người đại diện của Nghiêm Ngộ thì ít nhiều có chút sợ anh.

Bởi vì vừa mới bước vào, họ đều thấy, Lạc Tiêu không những có tài xế, mà xe còn là Cullinan.

Giàu có như vậy, lại trông cao lớn uy mãnh như thế, ai cũng sẽ không coi thường anh.

Và người đại diện của Nghiêm Ngộ ngồi xuống sau đã nhanh chóng bày tỏ lập trường và yêu cầu của họ: Rút đơn kiện, làm dịu dư luận và tình hình trên mạng, giá cả dễ nói.

Điều này làm Lạc Tiêu bật cười.

Anh cười lên trông cũng vô cùng ổn định, như thể không có sóng to gió lớn nào mà anh chưa từng thấy qua — quả thật đều đã thấy qua, trước đây anh chính là một đại thần bên ngoài mà.

Lạc Tiêu cười xong, ngồi đó, bình tĩnh hỏi họ: “Các người có thể trả bao nhiêu?”

“500 vạn.” Người đại diện Nghiêm Ngộ mở lời, nhưng thực ra trước khi đến, mức giá trong lòng họ là 300 vạn.

Phát hiện Lạc Tiêu lái Cullinan, người đại diện mới đổi ý.

500 vạn? Lạc Tiêu lại cười nhạt một tiếng.

Lạc Tiêu nhìn họ: “500 vạn không đủ tôi mua một chiếc đồng hồ cho vợ tôi.”

“Anh đừng kiêu ngạo như vậy!”

“Anh nghĩ chỉ có mình anh có tiền sao!?” Nghiêm Ngộ không kiềm chế được cảm xúc, nghiến răng lại lạnh lùng nói: “3000 vạn! Rút đơn kiện!”

“Đừng nói cái gì 3000 vạn không đủ anh mua sắm cho vợ!”

“Không lấy tiền như vậy, anh nghĩ anh họ Lạc là Lạc của tập đoàn Lyon sao!?”

Chứ còn gì nữa? Lạc Tiêu nhướng mày.

Nhưng Lạc Tiêu không tranh cãi về thân phận của mình, không cần thiết.

Anh trầm ổn nhìn Nghiêm Ngộ, thấy Nghiêm Ngộ có chút ý vị chó cùng dứt giậu, lại cười một tiếng: “Anh làm bị cáo, lại nóng lòng muốn dùng tiền giải quyết riêng như vậy?”

“Vì phiền phức?”

“Muốn hòa giải cho xong chuyện?”

“Không, đương nhiên không phải.”

“Là vì Ôn Nhiên.”

“Là vì anh hơn bất kỳ ai trong lòng đều rõ ràng, đúng thật là anh, lúc trước đã trộm bức 《Diều Trên Bông Lúa》 kia. Chiếm tranh của Ôn Nhiên làm của riêng.”

“Anh chột dạ, cho nên anh mới vội vàng muốn dùng tiền giải quyết mọi chuyện.”

“3000 vạn?” Lạc Tiêu thái độ rõ ràng khinh thường: “3000 vạn còn không mua được máy bay mà cha mẹ tôi tặng Ôn Nhiên, anh cũng không biết xấu hổ lấy ra mua đứt quyền sở hữu bức tranh kia?”

Lạc Tiêu nhìn đồng hồ ở cổ tay áo, giọng điệu tùy ý: “Không cần giãy giụa, Ôn Nhiên muốn nhập hành, muốn cho tranh của mình được chú ý, đương nhiên cần giẫm lên một hòn đá kê chân.”

“Một hòn đá kê chân tốt như anh, không dùng thì thật phí.”

Cười cười: “Tôi là một thương nhân, anh muốn dùng tiền mua chuộc một thương nhân, cũng phải xem át chủ bài của mình và đối phương.”

Nói rồi đứng dậy: “3000 vạn, giữ lại mà mua giấy lau nước mắt đi.”

 

 

back top