KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI CHỒNG ĐẠI GIA SAU MỘT ĐÊM LĂN GIƯỜNG

Chương 86

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Lạc Tiêu cũng ngây người, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Cư Nhã Hân: “Mẹ! Mẹ đừng nói bậy!”

Ta nói bậy lúc nào? Cư Nhã Hân trừng mắt nhìn qua, lại cười chuyển hướng Ôn Nhiên, nói một câu: “Gia đình chúng ta rất truyền thống nha ~”

“Chúng ta chẳng những sẽ chịu trách nhiệm với con, mà còn yêu cầu con phải chịu trách nhiệm với Lạc Tiêu nhà ta nữa nha ~”

“Theo ta được biết, không có gì bất ngờ xảy ra, tối hôm qua cũng là lần đầu tiên của nó đâu ~”

Ôn Nhiên: “……………………”

Ôn Nhiên ngồi ở đó, ngây người.

Alo, 110 phải không.

Tôi có phải gặp phải cái gì bẫy lợn không?

Sao sau tình một đêm còn phải bao chịu trách nhiệm, bị kết hôn?

Phim truyền hình bây giờ cũng không diễn như vậy đi?

Lạc Tiêu nhanh chóng nhìn nhìn Ôn Nhiên, quay đầu hướng Lạc Chính Đình và Cư Nhã Hân: Ba! Mẹ! Hai người đang làm gì vậy!?

Kết hôn cái gì!?

Hai người biết mình đang nói gì không!?

Khụ. Lạc Chính Đình nhìn trần nhà.

Cư Nhã Hân: Biết chứ! Sao lại không biết?

Ta chẳng phải đã đề xuất nhu cầu hợp tác sao?

Lạc Tiêu: Kết hôn? Cái này gọi là “hợp tác” ư?

Cư Nhã Hân trừng mắt: Sao, ngủ cũng chỉ là ngủ sao? Giới trẻ bây giờ còn có phẩm chất, có đạo đức, có chân tình hay không?

Mẹ!

Lạc Tiêu: Đây là chuyện giữa con và Ôn Nhiên...

Cư Nhã Hân cũng nhìn trần nhà — Không nghe không nghe, rùa vàng niệm kinh.

Lạc Tiêu: “…………”

Không có như vậy!

Biểu cảm ánh mắt Lạc Tiêu đều đang tranh cãi: Đây là chuyện giữa con và Ôn Nhiên, được không!?

...

Mà ngay lúc Lạc Tiêu đang cố gắng giao tiếp với Cư Nhã Hân và Lạc Chính Đình, bên này, Ôn Nhiên im lặng một mình ngồi trên ghế sofa, cậu cũng âm thầm tiến hành một phen hoạt động nội tâm:

Kết? Hôn?

Không cần nha!!!

Ai muốn kết hôn với đối tượng one night stand chứ!?

Khoan đã, truyện H có phải đều vẽ như vậy không?

Công thụ chênh lệch hình thể hoan ái một đêm, đột nhiên trời giáng cha mẹ, yêu cầu kết hôn, hai người lĩnh chứng, sống chung, tiếp tục vô liêm sỉ bày đủ loại tư thế...

Stop! Dừng! Lúc nào rồi?

Xóa đi! Xóa đi!

Kết hôn mà nói, cậu phải gọi điện thoại cho mẹ, cũng không biết mẹ cậu...

Khoan đã! Nếu cậu cùng người ta lĩnh chứng, mẹ cậu có phải sẽ không còn thúc giục cậu đi xem mắt nữa không?

Truyện H chẳng phải đều vẽ như vậy sao?

Chồng từ trên trời rơi xuống, lĩnh chứng kết hôn, hai người ban ngày là hoan hỉ oan gia, buổi tối ra ra vào vào...

Dừng! Dừng!

...

Não bộ Ôn Nhiên phong phú đến mức có thể quay 900 tập phim truyền hình.

“Tôi...”

Cuối cùng, ngay lúc Lạc Tiêu và Cư Nhã Hân đang giao lưu bằng ánh mắt và biểu cảm, Ôn Nhiên lên tiếng, những người khác lập tức đồng thời nhìn về phía cậu.

Ôn Nhiên, trung tâm tiêu điểm ánh mắt: “...”

“Tôi, tôi...”

“Tôi về hỏi mẹ tôi một chút.”

“Thật hả!” Cư Nhã Hân vui sướng: “Tốt, vậy thì tốt quá.”

“Đúng vậy, về hỏi mẹ con một chút.”

“Chuyện kết hôn, khẳng định phải hai nhà ngồi xuống nói chuyện.”

Lần này Lạc Tiêu nhìn Ôn Nhiên: ?

Ôn Nhiên: .

Em muốn?

Kết hôn?

Lông mày Lạc Tiêu đều cao cao nhướng lên.

Ôn Nhiên: À, anh không muốn, vậy tôi...

Thấy Ôn Nhiên sắp sửa mở miệng với Cư Nhã Hân lần nữa, lông mày đang nhướng cao của Lạc Tiêu hạ xuống, anh dẫn đầu mở miệng: “Được, kết hôn.”

Lạc Tiêu gật đầu, thẳng thắn bày tỏ thái độ: “Ba mẹ nói rất đúng, chúng ta là gia đình truyền thống.”

Lại lần nữa nhìn về phía Ôn Nhiên: “Em yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Ôn Nhiên: “……………”

Muốn véo mình một cái, nhân tiện hít chút oxy.

Nếu không sự phát triển ma huyễn như vậy, cậu thật sự có chút không chịu nổi.

Mà tình thế phát triển với tốc độ ánh sáng —

Dưới sự nhìn chăm chú và ánh mắt cổ vũ của Lạc Tiêu, Lạc Chính Đình, Cư Nhã Hân, Ôn Nhiên trước mặt họ, gọi điện thoại cho mẹ cậu, Ôn Bình Bình.

“Alo?” Ôn Bình Bình rất lâu mới nhấc máy, vừa kết nối liền giọng thô nói: “Đang bận đây, có việc thì nói luôn.”

“Mẹ.” Ôn Nhiên nhìn Cư Nhã Hân và họ, lại rũ mắt, một tay buông thõng bên cạnh người vừa móc ghế sofa, vừa lặng lẽ nói: “Con bên này có chuyện này muốn thương lượng với mẹ một chút.”

Không nghĩ đầu dây bên kia Ôn Bình Bình ngắt lời: “Biết rồi, chuyển cho mày 5 vạn.”

“Không phải đòi tiền,” Ôn Nhiên lại vừa móc ghế sofa vừa ngẩng mắt nhìn Cư Nhã Hân và họ.

Cư Nhã Hân ra hiệu: Để tôi nha?

Ôn Nhiên dừng lại một chút.

Không sao, con làm được. Cư Nhã Hân giơ tay.

Ôn Nhiên đưa điện thoại cho bà.

“Mẹ Nhiên Nhiên,” Cư Nhã Hân vừa nhận điện thoại liền đứng dậy, vừa đi đến một bên vừa dùng giọng nói ngọt mềm của bà rành mạch nói: “Là thế này. Tôi là mẹ của Lạc Tiêu.”

“Chị có thể không biết Lạc Tiêu là ai...”

Trong nhà, phòng mạt chược, Ôn Bình Bình mặc áo ngủ, thân hình cường tráng, đầu đầy lô cuốn tóc đang ngậm t.h.u.ố.c lá xoa mạt chược, đột nhiên nghe thấy đầu dây bên kia đổi thành giọng một người phụ nữ khác, trong lòng đang thắc mắc đây là ai.

Liền nghe đối diện tiếp tục nói: “Hai đứa nhỏ không phải đã ngủ rồi sao.”

“Tôi liền nghĩ, đã ngủ, khẳng định phải chịu trách nhiệm nha...”

À, chịu trách nhiệm. Ôn Bình Bình ngậm thuốc lá, vừa sờ bài vừa nhả khói nói: “Được, nói đi, bao nhiêu tiền.”

“Có thai không?”

“Sinh hay không sinh.”

“Nếu sinh xuống, tôi cho thêm 100 vạn.”

“Nếu không sinh...”

Khoan đã! Mắt Ôn Bình Bình trợn tròn, điếu thuốc trong miệng lệch sang khóe miệng, lớn tiếng nói với điện thoại: “Ôn Nhiên cùng người ta ngủ!?”

“Nó còn có bản lĩnh này!?”

Cư Nhã Hân đầu dây bên kia: “Ái chà, mẹ thông gia, chị nghe tôi nói.”

“Ý tôi là...”

Ôn Bình Bình nhả khói, đẩy bài, đứng dậy, giọng thô đối với điện thoại: “Đừng nói nữa! Cứ hướng câu mẹ thông gia này của cô, cái thông gia này tôi nhận!”

“Lạc Tiêu đúng không?”

“Bảo nó mang theo chứng minh thư, còn có Ôn Nhiên, hiện tại liền đi Cục Dân Chính!”

“Tôi lập tức đến ngay!”

Cư Nhã Hân vui mừng c.h.ế.t đi được, giống như một chú chim sẻ nhỏ, “Chị! Chị dũng cảm sảng khoái quá vậy?”

“Chị thật ngầu a.”

“Nghe liền biết chị là người sảng khoái!”

“Tôi sùng bái nhất là người như chị!”

Bên này, Cư Nhã Hân vừa nói chuyện điện thoại vừa đưa tay ra hiệu cho Lạc Tiêu và họ —

Nhanh! Nhanh!

Mang theo giấy tờ! Chứng minh thư!

Cục Dân Chính!

Ngay bây giờ!

Liền ngay bây giờ!

Ôn Nhiên: “…………”

Lạc Tiêu: “…………”

Ba phút sau, trong phòng tắm phòng ngủ, Ôn Nhiên và Lạc Tiêu đứng chung một chỗ.

 

back top