Lúc tỉnh lại lần nữa. Tôi bị Chu Cẩn Hoài từ phía sau ôm chặt trong lòng.
Tôi khó chịu động đậy, đưa tay ra sau quơ quào. Giây tiếp theo, người phía sau rên rỉ một tiếng, hai tay ấn chặt lấy đôi tay đang loạn động của tôi.
Tôi quay đầu lại, vừa vặn Chu Cẩn Hoài cũng cúi người qua, dùng trán thăm dò nhiệt độ của tôi. Hơi thở anh còn nặng hơn cả tôi, phả vào mặt tôi.
"Sao vẫn còn nóng thế này?"
Tôi hơi nhích ra xa. Kỳ phát tình có thể không nóng sao? Huống hồ anh còn ở gần tôi thế này. Tin tức tố trên người cứ thoang thoảng quấn quýt, từng sợi từng sợi xâm nhập vào giác quan của tôi.
Sự khát khao lạ lẫm nào đó trong lòng bắt đầu rục rịch. Tôi l.i.ế.m làn môi khô khốc, giọng khàn khàn gọi anh:
"Chu Cẩn Hoài."
"Ừm?"
"Trong lòng anh... có phải có người mình thích không?"
Bình luận luôn bảo anh thầm yêu tôi, tự ti lại nghiện tôi.
Nhưng trong ấn tượng của tôi, anh thanh lãnh cấm dục, lại lạnh lùng xa cách.
Tôi tin tình yêu có thể nói ra, cũng có thể dùng hành động thể hiện, nhưng không nên giấu kín trong lòng.
"Có." Anh khàn giọng thừa nhận.
Lòng bàn tay nóng bỏng luồn vào dưới áo tôi, đầu ngón tay thô ráp mơn trớn eo tôi. Tôi rùng mình một cái. Xung quanh tuyến thể bị che khuất dấy lên một cơn ngứa ngáy khó nhịn.
Tôi nhịn cơn run rẩy truy vấn: "Quen nhau từ khi nào?"
Chu Cẩn Hoài im lặng hồi lâu. Giọng trầm xuống, vang lên trên đầu tôi.
"Đã gần mười lăm năm."
Phen này tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi cuộn tròn cơ thể, lạnh lùng đẩy anh ra.
"Đủ rồi, anh ra ngoài đi, tôi không muốn nghe nữa."
Trước khi liên hôn tôi căn bản chưa từng gặp anh. Vậy nên người trong lòng Chu Cẩn Hoài không phải tôi!
Sắc mặt anh nháy mắt trắng bệch, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi, khóe miệng thoáng hiện sự cay đắng.
"Xin lỗi, sau này tôi sẽ không nói nữa."
Tôi xoay lưng lại, quấn mình trong chăn, không thèm để ý đến anh nữa.
Tôi muốn ly hôn! Bệnh khỏi xong là ly hôn ngay! Sau này mà còn tin bình luận một chữ nào nữa thì tôi đúng là ngu xuẩn hết chỗ nói!