Nhưng mà... Nghĩ đến những lời trong bình luận, trước kia anh ấy thích tôi vì tôi là một Beta không có tin tức tố. Giờ tôi lại...
"Anh thực sự không để ý tôi là Omega sao?"
Chu Cẩn Hoài nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, hỏi ngược lại: "Em vẫn là Lâm Vãn chứ?"
"Tất nhiên."
"Vậy em có rời xa tôi không?"
"... Không."
"Đã như vậy." Anh cúi đầu, trán chạm nhẹ vào trán tôi. "Em là Omega hay Beta, còn quan trọng không?"
Trong lòng tôi vẫn còn một tia giằng xé cuối cùng, giọng thấp xuống: "Nhưng ba anh năm đó..."
Anh thở dài, cằm tựa trên hõm vai tôi, cư nhiên cười khẽ: "Làm sao tôi có thể vì sự ác độc của một người mà đi phủ định cả một nhóm người chứ."
"Lâm Vãn." Anh gọi tên tôi với tiếng thở dài dịu dàng, "Em vẫn chưa đủ hiểu tôi."
Chút âm u cuối cùng trong lòng tan biến sạch sẽ. Tôi giơ tay ôm đáp lại anh, nhướng mày, ngữ khí mang theo ý cười: "Vậy tôi dùng cả đời để từ từ tìm hiểu, chắc là đủ rồi chứ?"
Vòng tay Chu Cẩn Hoài siết chặt lấy tôi. Lòng bàn tay dán sau lưng tôi nhiệt độ nóng đến kinh người. Đêm đó, tôi lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc thế nào là tự làm tự chịu.
Trong lúc ý thức chìm nổi, tôi thở dốc đứt quãng hỏi anh: "Hôm nay... rốt cuộc anh đã nói gì với ba tôi thế? Sắc mặt họ khó coi như vậy..."
Anh động tác không dừng, giọng nói lại bình tĩnh rõ ràng: "Tôi đã đưa bằng chứng Lâm Mộc hút thuốc, quan hệ hỗn loạn ở nước ngoài cho ba em. Bảo ông ấy hoặc là đưa Lâm Mộc ra nước ngoài vĩnh viễn không được về nước, hoặc là tôi sẽ đưa đống đó cho truyền thông, nhà họ Lâm cứ đợi phá sản đi."
Lâm Mộc cư nhiên lại... Tôi hít một hơi khí lạnh.
Chu Cẩn Hoài lúc này lại cười khẽ một tiếng, thong thả lau sạch tay. Ngay sau đó, cảm giác kim loại lành lạnh quấn lấy cổ tay tôi.
Anh sờ lên gáy tôi, nhấn mạnh vào tuyến thể. Làn môi nóng rực dán bên tai, hơi thở bỏng rẫy, mang theo sự nguy hiểm đầy dụ dỗ:
"Bé con, lúc này mà em còn tâm trí nghĩ đến người khác... Xem ra là tôi chưa đủ nỗ lực rồi."