Tôi cầm thuốc thất thần bước ra khỏi bệnh viện. Đầu óc choáng váng, tùy tiện bắt một chiếc taxi quyết định về nhà họ Lâm trước.
Lúc lên lầu, lại nghe thấy tiếng cãi vã truyền ra từ thư phòng.
Là Lâm Mộc! Cậu ta cư nhiên đã về rồi.
Chưa kịp lại gần đã nghe thấy giọng cậu ta bên trong:
"Ba, hôn ước vốn dĩ là của con, con muốn đổi lại với anh!"
Ba tôi ngồi trên ghế, trầm giọng quát mắng:
"Láo xược! Ban đầu là chính con đào hôn!"
Lâm Mộc quay sang làm nũng với mẹ:
"Mẹ, con biết lỗi rồi mà... Anh Cẩn Hoài rõ ràng là của con, nếu không phải nghe nói anh ấy ghét Omega, con lúc đầu cũng không chạy theo người khác đâu."
Mẹ tôi ngữ khí lo lắng: "Vậy tại sao con còn muốn đổi lại?"
"Chu Cẩn Hoài căn bản không yêu anh trai!"
"Anh ấy ghét Omega, nhưng chúng con quen nhau từ nhỏ, con tin anh ấy nhất định sẽ yêu con!"
Lâm Mộc nắm tay mẹ, lắc qua lắc lại.
"Mẹ, mẹ thương con nhất mà, để anh về nông thôn đi, có được không?"
Bình luận lại trôi qua ngay lúc này:
【Cái tên ngốc này tự tin thái quá rồi, nam chính căn bản không thể yêu cậu ta!】
【Ba nam chính hồi nhỏ bị thư ký Omega quyến rũ ngoại tình, hại mẹ anh ta trầm cảm tự sát, cho nên anh ta căm thù tất cả Omega!】
【May mà Thụ bảo là Beta, tình yêu AB mới là tuyệt phối!】
Tôi siết chặt miếng dán ức chế trong túi áo. Những dòng bình luận kỳ lạ này dường như vẫn chưa biết tôi đã phân hóa thành Omega.
Tôi đẩy cửa thư phòng ra. Mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về phía tôi.
Tôi nhìn họ, bình thản lên tiếng:
"Được."
Ánh mắt quét qua Lâm Mộc:
"Tôi đồng ý đổi, tôi về nông thôn."
Lời chưa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh thấu xương.
"Vợ ơi, em định đi đâu?"