Lần đầu tiên gặp Thẩm Dụ Thời là vào ba tháng trước.
Trong thời gian tạm nghỉ huấn luyện, tôi bị Lục Duy kéo đi xem vòng tuyển chọn bơi lội nội bộ trường.
Vốn dĩ tôi chẳng mấy hứng thú.
Nhưng khi ánh mắt rơi lên chàng trai trên bục nhảy số 1, trái tim tôi cứ thế lỡ nhịp một cách đầy bất ngờ.
Chỉ một ánh nhìn.
Tôi đã lún sâu vào đó, không thuốc nào cứu chữa nổi.
Cả khu trường đều biết đội bơi lội có một "đóa hoa cao lãnh" tên Thẩm Dụ Thời, da trắng mặt đẹp, thiên phú bơi lội cực đỉnh, đơn giản chính là "cực phẩm" trong giới gay.
Khổ nỗi đối phương là một trai thẳng thép nguội, nghe nói có không ít người mưu đồ chiếm đoạt anh, cuối cùng đều thất bại thảm hại mà về.
Sự thật chứng minh, lời đồn này chẳng phải là vô căn cứ.
Tôi đuổi theo anh ròng rã ba tháng trời.
Cũng chỉ mới đạt đến trình độ quen mặt trước anh mà thôi.
Tôi cụp mắt cười nhẹ.
Dù bị từ chối thì đã sao.
Dân tập b.ắ.n cung như tôi, thứ không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn.
...
Chuyển đến ký túc xá mới, dọn dẹp xong là mồ hôi nhễ nhại.
Tôi dứt khoát vào phòng tắm tắm một cái.
Khi Thẩm Dụ Thời về, tôi vừa hay đang cởi trần bước từ phòng tắm ra.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt nhạt màu của anh thoáng qua một tia ngỡ ngàng.
"Sao cậu lại ở đây?"
Tôi vừa lau tóc vừa cười híp mắt nhìn anh.
"Từ nay về sau, tôi là bạn cùng phòng mới của anh đây, chiếu cố nhiều hơn nhé."
Thẩm Dụ Thời đứng yên tại chỗ, chân mày nhiễm vài phần mất kiên nhẫn khó kiềm chế.
"Tống Cẩn Ngôn, cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Nói thừa.
Đương nhiên là muốn ngủ với anh rồi.
Nhưng tôi dám đảm bảo, chỉ cần câu này nói ra khỏi miệng, cảnh tượng đêm nay tuyệt đối sẽ có đổ máu.
Theo đuổi vợ, tôi không muốn làm đến mức một mất một còn.
Tôi rủ mày, có chút tủi thân nói:
"Anh thật sự không biết hay là giả vờ không biết đấy? Đàn ông theo đuổi đàn ông, đương nhiên là muốn làm người yêu rồi, chẳng lẽ lại muốn kết nghĩa anh em với anh chắc?"
Thẩm Dụ Thời lạnh lùng thu hồi ánh mắt, bước vào trong, giọng nói cứng nhắc:
"Tôi không thích con trai, muốn chơi bời thì tìm người khác."
Quả nhiên, lại bị từ chối.
Tôi nghiến răng, thầm nghĩ.
Dù sao thì ngày tháng còn dài.
Tôi bày mưu tính kế chuyển đến căn phòng hai người này.
Chính là vì toan tính cảnh "cô nam quả nam" chung sống một phòng.
Ngủ cùng phòng với người trong mộng.
Vốn dĩ đã thấy khô nóng trong lòng.
Khó khăn lắm mới lết đến 3 giờ sáng mới ngủ được.
Vậy mà lại bị cơn buồn tiểu làm cho tỉnh giấc.
Tôi mơ màng xuống giường, giây phút đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Mọi cơn buồn ngủ ngay lập tức tan thành mây khói.
Tôi đứng ngay cạnh cửa.
Nhìn chằm chằm vào "vật phẩm hình quả cà tím" tựa như tác phẩm nghệ thuật đang được Thẩm Dụ Thời cầm trong tay, cả người rơi vào sự chấn động cực độ.
Trước sự xông vào đột ngột của tôi.
Sắc mặt Thẩm Dụ Thời ngay lập tức lạnh xuống, anh nghiêng người né tránh ánh mắt của tôi.
"Ra ngoài!"
Tôi bừng tỉnh: "Xin lỗi, tôi không biết anh ở bên trong."
Nhanh chóng đóng cửa lại, tôi tựa vào bên ngoài, cả người mới xem như hoàn hồn.
Tuy bình thường thấy anh mặc quần bơi lúc tập luyện đã lờ mờ nhận ra sự "quy mô" của chỗ đó.
Nhưng tôi không ngờ, của anh lại lớn hơn của tôi nhiều đến thế!
Tôi cúi đầu nhìn "người anh em" không có tiền đồ của mình.
U sầu lại tức giận vì nó không chịu thua kém.
Vạn nhất sau này, Thẩm Dụ Thời ghét bỏ tôi thì làm sao bây giờ?
Đầu óc lờ đờ đi vệ sinh xong, tôi quay đầu nhìn giường bên kia đã kéo rèm kín mít, chút buồn ngủ còn sót lại hoàn toàn biến mất.
Tôi như đối mặt với kẻ thù lớn, chọn ra mấy bộ phim "tài liệu" trân quý, đeo tai nghe nghiêm túc quan sát học hỏi.
Phần cứng không đủ, lấy kỹ thuật bù vào.
Tôi cũng không muốn tương lai bị vợ ghét bỏ đâu.