Năm năm sau, tôi một lần nữa quay về bên cạnh Thẩm Du

Chương 15

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Sở Kinh Nam đưa tôi đến căn nhà anh ấy ở, vừa tỉnh dậy tôi đã thấy anh ấy gục bên giường mình. Tôi vừa chạm vào mặt anh thì anh đã tỉnh. Thấy tay tôi lơ lửng giữa không trung, anh nắm lấy tay tôi áp vào mặt mình. Lòng bàn tay tôi lướt qua đám râu lởm chởm nơi cằm anh, hơi ram ráp: "Hơi châm chích đấy." Tôi cười nói, anh cũng cười theo tôi.

Sau đó dùng thủ ngữ nói: “Em đã ngủ suốt một ngày trời rồi.”

Tôi quan sát xung quanh, vui mừng hỏi anh: "Em ra ngoài rồi sao?" Anh gật đầu.

Tôi sực nhớ ra điều gì đó, lại thoáng buồn ngay lập tức. "Anh biết hết rồi phải không? Chuyện của em và Thẩm Du. Chú ấy và em không có quan hệ huyết thống, trước đây em rất thích chú ấy, nhưng chú ấy không thích em."

Sở Kinh Nam xoa đỉnh đầu tôi, chậm rãi bảo tôi: “Thích một người không có gì sai. Chuyện này không trách em.”

“Tuy nhiên, sau này em không được thích anh ta nữa.”

Tôi gật đầu lia lịa: "Em không thích chú ấy nữa rồi, thật đấy. Sau này em chỉ thích anh thôi, Sở Kinh Nam."

Tôi bỗng nhớ ra Thẩm Du là Alpha cấp S, làm sao anh ấy có thể đưa tôi đi khỏi đó? Tôi túm lấy người anh ấy xem xét trái phải, ngoài quầng thâm mắt hơi nặng ra thì không có một dấu vết bị thương nào.

"Anh ta không làm hại anh."

"Vậy làm sao anh ra được?"

Anh ấy thở ra một hơi, bỗng nhiên mở miệng nói: "Thật ra... anh..."

Lúc này tôi mới nhớ ra đêm đó anh ấy thực sự đã nói chuyện: "Anh nói được rồi sao?" Tôi kích động ôm chầm lấy anh: "Kinh Nam! Tốt quá rồi, anh nói được rồi."

Anh ấy thỏa mãn ôm lấy tôi, ậm ừ một tiếng thật to. "Anh... Thật ra anh vẫn là Alpha cấp S, Tiểu Tụng, em có thấy... có thấy anh lừa em không?"

Trong mắt anh đầy vẻ sợ hãi và buồn bã. "Nhưng anh... anh... chưa từng nghĩ đến việc che giấu... anh sợ... sợ em thấy sợ hãi."

Tôi buồn cười gõ vào đầu anh một cái: "Sao mà thế được, biết anh lợi hại không ai làm hại được là em mừng còn chẳng kịp ấy chứ."

"Thật sao?" Mắt anh sáng lên, nói năng cũng lưu loát hẳn. Tôi gật đầu.

Nói xong những chuyện này, anh lại có chút ngượng nghịu bảo: "Nhưng mà, anh ta có đến thăm em. Lúc sáng."

Anh xòe lòng bàn tay ra, bên trong là một chiếc nhẫn, chính là cái mà Thẩm Du đã cưỡng ép vứt đi. "Anh ta đặc biệt mang tới đấy."

Tôi lập tức chộp lấy đeo vào: "Cứ tưởng là không tìm thấy nữa rồi, may quá."

Tôi ôm Sở Kinh Nam hôn lấy hôn để. Anh lại vỗ vỗ lưng tôi, tôi không hiểu nhìn anh. Anh có chút không cam tâm nói: "Anh ta... nói đợi em khỏe rồi, muốn gặp em một lần."

Nghĩ đến chuyện đêm đó, tôi lập tức lắc đầu: "Em không muốn gặp chú ấy."

Sở Kinh Nam lại lắc đầu, tôi liền nổi cáu: "Chẳng lẽ anh muốn em tình cũ bùng cháy với chú ấy sao?"

Anh cuống quýt xua tay: "Không có, anh đương nhiên... không muốn em đi gặp anh ta. Nhưng giữa hai người dù sao cũng phải có một sự kết thúc, không phải sao?"

 

back top