Ngay khi câu hỏi "quậy đủ chưa" của hắn vừa dứt, tôi đã thoát khỏi những ngón tay đang kìm kẹp mình.
"Tiểu thúc, nói cho cùng tôi và nhà họ Thẩm không có quan hệ huyết thống, chẳng việc gì phải tuân theo gia huấn nhà họ Thẩm cả."
Vốn dĩ tôi định ít lâu nữa mới dọn ra ngoài, vì nhà mới vừa trang trí xong, nồng độ formaldehyde còn vượt mức.
Nhưng cái điệu bộ nhìn tôi không thuận mắt này của Thẩm Du khiến tôi thực sự thấy mệt mỏi.
Không ngờ hắn hỏi thẳng tôi: "Cho nên em muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi?"
Tôi sợ hắn nghĩ tôi đang lạt mềm buộc chặt, cho rằng tôi dọn ra ngoài là để dễ dàng chiếm được hắn hơn, rồi lại chẳng nói chẳng rằng tống tôi vào trại cải tạo lần nữa.
Lời đến cửa miệng đành bẻ lái: "Tôi đâu có nói thế."
Hắn im lặng, tôi đoán hắn chắc chắn đang nghĩ đây là thủ đoạn mới để ép hắn thỏa hiệp. Thế là tôi đành kiên nhẫn giải thích: "Tôi chỉ cảm thấy hình như tiểu thúc bây giờ đang có định kiến với tôi."
"Phải, trước đây tôi đã làm nhiều chuyện sai trái, nhưng năm năm trôi qua rồi, tôi đã sửa. Hay là chú cảm thấy những thói quen tôi kể cho cậu Omega hôm qua là không đúng?"
Tôi tự suy ngẫm lại, đúng thật, tôi đã đi năm năm, năm năm đủ để thay đổi thói quen sinh hoạt của một người, giống như tôi vậy.
Nghĩ thông rồi tôi vội mở điện thoại: "Vậy bây giờ tiểu thúc nói cho tôi biết đồ ăn chú thích, màu sắc chú thích, còn có tất cả mọi thứ đi, tôi làm lại một bản khác là..."
"Đủ rồi!" Hắn đột nhiên cắt ngang lời tôi, ép sát người tới.
Gương mặt hắn lại gần, chỉ suýt chút nữa là chạm vào chóp mũi tôi. Tôi mạnh bạo quay đầu né tránh, chợt nhớ ra điều gì đó, cuống quýt kéo cổ áo cao lên một chút, nhưng hắn vẫn nhìn thấy.
Hắn nheo mắt vén cổ áo tôi ra, ngón tay hơi lạnh chạm vào vết đỏ trên cổ tôi, giọng khàn đục: "Trên cổ em là cái gì?"
"Tại sao trên người em lại có mùi của Alpha khác?"
Tôi vội vàng bịt cổ tránh xa hắn: "Không có gì, chắc là đi ngang qua vô tình chạm phải nước hoa của người khác thôi."
Dù sao hắn cũng chẳng tin tôi đã có bạn đời khác. Nói nhiều hắn cũng chỉ nghĩ tôi đang ngụy biện, chi bằng cứ lừa hắn.
Hắn có vẻ đã tin, lùi lại nửa bước, lại quay đầu nhìn chiếc bánh kem nói: "Bánh này hỏng rồi, tôi mua cho em cái khác."
Tôi hốt hoảng xua tay: "Không cần đâu tiểu thúc, vừa nãy tôi ăn rồi mà, chẳng phải sao?"
Cảm xúc trên mặt hắn rất nhạt: "Thế à?"
Tôi gật đầu.
"Quà thì sao? Có muốn tôi đi trượt tuyết cùng không? Chẳng phải trước đây em luôn muốn đi sao? Vừa hay thành phố H đang có tuyết."
Hắn vừa nói vừa định gọi điện cho trợ lý đặt vé máy bay, tôi từ chối: "Không sao đâu tiểu thúc, quà có hay không cũng không quan trọng, vả lại công việc của chú không phải rất bận sao?"
"Trước đây chú chẳng bảo đi mấy nơi này chỉ lãng phí thời gian, vô nghĩa là gì?"
Trước khi vào trại cải tạo, quan hệ của chúng tôi từng có một thời gian hòa hoãn, khi đó tôi muốn hắn bù đắp một món quà sinh nhật, chính là đi trượt tuyết cùng tôi.
Nhưng hắn chẳng cần nghĩ ngợi mà từ chối ngay lập tức.
Hắn nhìn đống tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên, giọng điệu lạnh lùng: "Từ đây bay đến thành phố H mất ba tiếng, nghĩa là tôi không thể xử lý việc công ty, một phút giao dịch cổ phiếu tạo ra doanh thu hàng chục tỷ, đi cùng em lãng phí mất 1800 phút. Vô nghĩa."
Sau đó hắn ném cho tôi một chiếc thẻ, bên trong có năm mươi vạn.
Thật ra hôm nay tôi cũng khá muốn hắn cho tiền, vì trang trí nhà tốn của tôi không ít, đều là tiền hắn cho trước đây.
Nhưng bây giờ thấy bị tôi từ chối, sắc mặt hắn có vẻ không được tốt cho lắm.
Hắn ngẩn người, còn hỏi ngược lại tôi: "Tôi... từng nói thế à?"
Tôi gật đầu.
"Sau này đừng có đi đêm không về."
Hắn chỉ để lại câu đó rồi bỏ đi. Tôi thậm chí còn chưa kịp nói với hắn rằng, tôi đi là để ở bên cạnh Alpha của mình.