Sau bữa ăn, kế hoạch tiếp theo đã được ấn định.
Đầu tiên, tôi sẽ dùng tài khoản của mình để chia sẻ lại toàn bộ sự việc, kèm theo các từ khóa dẫn dắt dư luận: #Gây rối bệnh viện ác ý dẫn đến bệnh nhân không thể khám bệnh#, #Bóp méo sự thật khiến bác sĩ rơi vào vòng xoáy dư luận#.
Phải làm cho chuyện này rùm beng lên.
Tôi còn lập hẳn một không gian riêng cho các bệnh nhân cũ của Chu Hoài Ngộ vào để lại lời nhắn. Bàn tay của gia đình người gây rối kia chưa thể vươn tới tài khoản mạng xã hội của tôi được.
Tôi cũng liên lạc với các cơ quan truyền thông trong nước từng phỏng vấn mình, dành ra các chuyên mục để theo dõi vụ việc này.
Giáo sư Sầm sẽ liên lạc với bệnh viện và các cấp lãnh đạo để gây sức ép lên bộ phận giám định pháp y, yêu cầu sớm đưa ra kết luận y tế. Giáo sư Sầm dù đã ngoài sáu mươi vẫn còn làm việc ở tuyến đầu, học trò của ông có mặt ở khắp mọi ngóc ngách của ngành y tế.
Chu Hoài Ngộ sẽ mở livestream, công khai phân tích nguyên nhân dẫn đến sự cố này. Hơn nữa, chúng tôi còn trích xuất camera giám sát tại bãi đỗ xe bệnh viện, cổng lớn và khu chung cư anh ở. Chúng tôi sẽ báo cảnh sát, bắt hết những kẻ gây rối lại.
Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa. Giáo sư Sầm lên tiếng: "Hai đứa bay chuyển đến nhà ta mà ở. Ngày nào cũng ở khách sạn ra cái thể thống gì."
Giáo sư Sầm bắt taxi về nhà, để lại chiếc xe cho Chu Hoài Ngộ. Tôi ngồi lên xe của anh, cùng về khách sạn thu dọn đồ đạc.
Tôi chẳng có gì nhiều, ngoài vài bộ quần áo và máy tính thì toàn là thuốc. Tôi nghĩ trên người mình chắc chắn luôn vương vất mùi thuốc đắng ngắt.
Tôi lén nhìn Chu Hoài Ngộ. Khác với tôi, trên người anh có sự rạng rỡ của nắng sớm và sự thanh mát của bạc hà đá.
Dù đã năm năm trôi qua, và hiện tại là cuối thu, đã có một khoảng sai lệch thời gian so với mùa hè năm đó chúng tôi gặp nhau.
Vì vậy, anh không còn nhớ tôi nữa.
Trước khi lên xe, anh đeo ba lô của tôi lên vai, một bên vai khác đeo túi của chính mình, sóng vai cùng tôi tiến bước.
Dưới lớp áo kia là khung xương và cơ bắp với những đường nét khỏe khoắn của một người thường xuyên rèn luyện và làm việc ở tuyến đầu.
Còn tôi, quấn mình trong chiếc măng tô rộng thùng thình, nhìn vào tấm kính thang máy, tôi thấy một bản thân đơn bạc và gầy yếu, gương mặt còn mang nét nhợt nhạt của bệnh tật.
Anh hỏi tôi: "Tại sao nhất định phải là tôi làm bác sĩ cho cậu?"
Tôi suy nghĩ một lát, nói thật lòng: "Bởi vì anh từng cứu em."
Anh khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng như lời thì thầm tự nói với chính mình: "Đồ nói dối nhỏ."
Tôi không hề lừa anh, chỉ là khi đó, tôi vừa kết thúc buổi phỏng vấn, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm lên hình tinh xảo.
Tịch Tụng Minh mười tám tuổi cũng không xanh xao gầy yếu như bây giờ.
Năm năm của Chu Hoài Ngộ và năm năm của tôi, phát triển theo hai xu hướng hoàn toàn trái ngược nhau.