Ở bệnh viện gần một tháng.
Ăn uống dùng cái gì đều là Chu Hoài Ngộ chuẩn bị sẵn. Anh chăm sóc tôi còn tỉ mỉ hơn cả hộ lý tôi thuê.
Tôi không nhắc đến nụ hôn trộm kia, không hỏi anh có biết hay có nhìn thấy không. Tôi cũng không hỏi anh có phải đã hôn mu bàn tay tôi và rơi lệ vì tôi không.
Các nhân viên y tế không còn trêu chọc tôi nữa, ánh mắt nhìn tôi có chút là lạ. Ngày tôi xuất viện, y tá phụ trách kéo tôi lại hỏi: "Rốt cuộc cậu và bác sĩ Chu có quan hệ gì vậy?"
Tôi hoang mang: "Bạn bè ạ."
Chu Hoài Ngộ từ phía sau đi tới, nhận lấy túi đồ trong tay tôi, liếc nhìn tôi một cái đầy ẩn ý: "Đồ đạc tôi lấy xong cả rồi, kéo áo lên đi, bên ngoài lạnh lắm."
Anh xách đồ lên xe, tôi cụp mắt kéo khóa áo.
"Cái Đuôi nhỏ, cậu là tra nam à?"
Tôi dùng lực một cái, khóa kéo kẹp vào thịt dưới cằm. Cái gì cơ??? Cô y tá nhỏ trợn tròn mắt:
"Ngày cậu phẫu thuật, trong lúc gây mê cậu nói cậu thích bác sĩ Chu. Là kiểu thích muốn hôn hôn ấy. Cả phòng mổ ai cũng nghe thấy hết rồi."
Cái gì?? Cô ấy nói tiếp: "Toàn bộ hội chị em chưa chồng ở khoa chúng tôi đều tan nát trái tim rồi."
Tôi... tôi... tôi vừa phẫu thuật xong, không chịu được dọa dẫm đâu nha.
"Hơn nữa lần trước trực đêm tôi còn thấy bác sĩ Chu hôn lên trán cậu. Rốt cuộc hai người..."
Cô y tá bị người ta gọi đi mất.
Tôi đứng ngây tại chỗ hồi lâu không lấy lại được tinh thần. Một bàn tay kéo khóa áo lên cho tôi, tiện tay đội mũ cho tôi luôn.
Đầu ngón tay khẽ chạm vào chỗ cằm bị kẹp đau: "Kéo khóa áo mà cũng bị thương được?"
"Không rách da, về tôi bôi thuốc cho."
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Chu Hoài Ngộ đã nắm lấy tay tôi, đút vào túi áo anh: "Tối nay muốn ăn gì, lát nữa tôi đi mua thức ăn."
Tôi... "Bác sĩ Chu, anh đối xử tốt với bệnh nhân nào cũng như vậy sao?"
Đây đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn. Chu Hoài Ngộ ấn tôi vào trong xe, thắt dây an toàn cho tôi: "Cậu thấy sao?"
Em thấy... em không biết.