Chu Hoài Ngộ quấn một chiếc khăn tắm, tóc vẫn còn nhỏ nước tong tỏng. Gương mặt ôn nhu bị hơi nước làm cho ửng hồng, cổ áo mở rất thấp, lộ ra cơ bắp săn chắc trước ngực.
Không khí ẩm ướt đầy mùi hương bạc hà thanh mát xen lẫn một chút mùi trái cây thoang thoảng. Giống như mùi táo??
"Cậu có việc gì không?"
Khung cảnh này khác xa với những gì tôi tưởng tượng. Nhịp tim tôi vì cảnh tượng trước mắt mà trở nên dồn dập. Những lời đã chuẩn bị sẵn bỗng trở nên lắp bắp:
"Em... em quên mất thuốc này uống thế nào rồi, anh xem giúp em được không?"
Tôi mất tự nhiên cúi mắt xuống, ánh mắt rơi vào những nơi không nên nhìn, rồi vội vã nhìn sang chỗ khác.
"Cậu ngồi đi, tôi đi thay quần áo."
Con d.a.o ăn đặt trên bàn, bên cạnh là một túi táo. Chu Hoài Ngộ sau khi thay bộ đồ mặc nhà màu xám thì ngồi đối diện tôi. Hộp thuốc được anh mở ra rồi lại đóng vào, đặt lên bàn.
Anh cầm con d.a.o ăn lên, bắt đầu gọt táo. Vỏ táo dài dằng dặc rủ xuống theo tay anh. Anh vừa gọt vừa nói cho tôi nghe cách dùng thuốc, liều lượng không sai một li.
Hạ nhát d.a.o cuối cùng, anh đưa quả táo vào tay tôi: "Nhớ chưa?"
Tôi gật đầu: "Nhớ rồi ạ."
Tôi đưa tay nhận lấy quả táo anh đưa. Hương thơm rất đậm đà, tôi nâng quả táo lên, cắn một miếng nhỏ. Chua chua ngọt ngọt, rất vừa miệng. Anh bắt đầu gọt quả tiếp theo.
"Nhắc lại một lần xem."
Tôi ngẩn người, nhai nốt miếng táo rồi nuốt xuống, nhắc lại từng câu từng chữ anh đã nói với mình. Vỏ táo dài lại từ kẽ tay anh rơi xuống.
Bàn tay anh thật sự rất đẹp, vẻ đẹp mang theo sức mạnh, vẻ đẹp có thể nâng đỡ mạng sống, khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Anh ngước mắt lên, mang theo nụ cười như thấu hiểu mọi chuyện: "Tốt lắm, trí nhớ không tồi."
Anh đứng dậy, dùng điện thoại trong phòng liên hệ với bộ phận chăm sóc khách hàng. Chưa đầy nửa phút sau, chuông cửa vang lên. Anh vừa ăn táo vừa đưa con d.a.o đã rửa sạch qua: "Tôi quên không mua d.a.o gọt hoa quả, đa tạ."
Tôi nhận ra mình đã hiểu lầm một cách sâu sắc.
Cách bài trí trong phòng rất gọn gàng, đầu giường đặt những cuốn sách chuyên ngành tim mạch, chiếc máy tính đang bật trên bàn là một tài liệu tiếng nước ngoài của một chuyên gia y tế nào đó, bên cạnh những dòng chữ đen là những dòng chú thích bằng mực xanh của chính anh.
Anh gọi tôi: "Cậu Tịch, có vẻ rất hứng thú với phòng của tôi?"
"Không... không có." Tôi chỉ là nhìn bừa thôi.
"Vậy làm phiền cậu quay về phòng mình được không?"
"Được ạ."
Sau đó tôi mới nhận ra mình đã bị đuổi đi một cách lịch sự. Anh tiễn tôi ra cửa, mỉm cười lễ độ:
"Nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng có nghĩ ngợi lung tung rồi tự bổ não nữa."
Em đâu có đâu. Chỉ có một chút thôi mà.