Cậu Omega kia vui mừng khôn xiết, nhắm mắt ngẩng cằm, đưa sát mặt mình về phía Văn Yến. Mí mắt cậu ta khẽ run rẩy.
Văn Yến không liếc nhìn tôi lấy một cái. Ngón tay anh nhẹ nhàng vân vê nốt ruồi đỏ đó, trong mắt mang theo một sự thâm trầm mà tôi không hiểu nổi.
"Cậu tên gì?" Anh hỏi.
Cậu Omega kia còn rất trẻ, trông như vừa mới thành niên. Gò má ửng hồng, cậu ta cười rạng rỡ trả lời câu hỏi của anh: "Em tên Ninh Nguyên."
Văn Yến thu tay lại, đầu ngón tay khẽ cọ xát. Anh chợt nở nụ cười: "Cậu cũng họ Ninh?"
"Chẳng trách Ninh Minh Viễn đích thân đưa cậu tới."
Ninh Minh Viễn là ba tôi. Nghe thấy cái tên Ninh Nguyên, tôi mới chợt đại ngộ. Hình như tôi có biết cậu ta.
Lúc mẹ tôi vừa mất, tôi tròn mười tám tuổi, vừa tiếp quản tập đoàn Ninh thị. Giữa lúc chân ướt chân ráo, ba tôi dắt một thằng nhóc mười tuổi về nhà, bảo đó là em trai ruột của tôi, bắt tôi phải đối xử tốt với nó.
Tôi mỉm cười gật đầu. "Đối xử tốt" với nó.
Tôi phớt lờ mọi nỗ lực lấy lòng của nó; mỗi khi nó gọi tôi là "anh trai", tôi lại lạnh lùng hỏi nó có xứng không. Đám bạn tôi bắt nạt nó, tôi khoanh tay đứng nhìn; người làm lăng mạ nó, tôi khen họ làm tốt lắm. Tôi thậm chí còn chẳng buồn nhớ tên nó.
Nó chỉ ở Ninh gia đúng một tháng rồi bị ba tôi vội vàng dắt đi. Từ đó về sau, tôi chưa từng gặp lại nó nữa. Không ngờ tám năm trôi qua, nó lại xuất hiện trong nhà tôi. Lại còn do chính ba tôi đưa tới.
Mà chồng tôi, dường như cũng rất hứng thú với nó.
Bị phớt lờ suốt nửa năm, tôi cứ ngỡ tim mình đã nguội lạnh chẳng còn gợn sóng. Nhưng ngay khoảnh khắc này, cơn thịnh nộ đã lâu không gặp lại trào dâng.
Văn Yến quá đáng lắm rồi. Anh lấy đi tình yêu của tôi, đoạt mất quyền lực của tôi, khiến tôi trắng tay. Phớt lờ tôi thì thôi đi, ít nhất anh vẫn còn bằng lòng để tôi ngủ chung giường. Tại sao lại cố tình sỉ nhục tôi như thế này? Có phải muốn tôi nhìn rõ vị thế của mình, biết điều mà rời xa anh không?
Dựa vào cái gì chứ? Anh là người chồng do chính tay tôi chọn trúng, dù là tôi cưỡng đoạt, thì cũng chính tôi đã kéo anh ra khỏi vũng bùn.
Tôi mang anh trở lại đỉnh cao giới kinh doanh. Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải là của tôi, anh không được phép ngoại tình.
Rõ ràng chúng tôi đã từng rất mặn nồng. Rõ ràng anh đã suýt chút nữa yêu tôi rồi. Tại sao đột nhiên lại đối xử với tôi như vậy?
Tôi phẫn nộ gào thét chửi rủa: "Văn Yến, đồ ăn cháo đá bát, đồ con hoang, anh mà dám ngoại tình, lão tử sẽ g.i.ế.c anh!"
Văn Yến tiếp tục phớt lờ tôi. Anh quay người ngồi xuống sofa, ngẩng đầu đánh giá Ninh Nguyên. Thái độ tuyệt tình của anh đối với tôi khiến Ninh Nguyên trở nên vô cùng gan dạ. Cậu ta cũng chẳng thèm liếc tôi lấy một cái, mỉm cười đi về phía Văn Yến.
Ngay khi cậu ta định ngồi phịch xuống bên cạnh anh, Văn Yến đột nhiên hỏi: "Cậu biết đánh quyền anh không?"
Ninh Nguyên ngơ ngác. Còn tôi thì nổ tung vì tức giận.