Văn Yến bị cơn giận và dục vọng bản năng ép đến đỏ cả mắt.
Anh ấy cắn chặt vào cánh tay mình, những giọt m.á.u bật ra. Ninh Nguyên vẫn chỉ còn lại dục vọng, bủn rủn chân tay nhào đến trước mặt Văn Yến, một lòng chỉ muốn kết hợp với anh ấy.
Tin tức tố ngày càng nồng nặc. Ánh mắt Văn Yến ngày càng hỗn loạn.
Nhưng anh ấy vẫn đang kháng cự, mạnh tay hất Ninh Nguyên ra ngoài. Ninh Nguyên ngất xỉu. Tin tức tố vẫn còn đó. Văn Yến muốn trốn đi nhưng cửa sân tập đã bị ba tôi khóa chặt.
Văn Yến tựa lưng vào tường, đột nhiên bật cười thấp giọng, lầm bầm: "Thế này cũng được, thôi vậy."
"Ninh Sơ, nếu tôi đi tìm em trong tình cảnh này, em có giận tôi không?"
"Tôi có! Văn Yến, lão tử thực sự sẽ nổi giận đấy! Anh mà như vậy tôi sẽ không gặp anh đâu!" Tôi hét lớn vào tai anh ấy.
Lo lắng. Sợ hãi. Kinh hoàng.
Những cảm xúc này, ở ngay gần đây thôi mà anh ấy vẫn không thể nghe thấy tiếng tôi.
Văn Yến bắt đầu lấy đầu đ.â.m vào tường. Tiếng động thật lớn. Tôi nghe mà thấy xót xa. Cứ ngỡ mình sẽ khóc, sẽ rơi lệ.
Nhưng khi che mặt lại mới sực nhớ ra, ma đến tư cách rơi lệ cũng không có. Thật là giận quá đi mà. Tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy? Chúng tôi xấu xa đến thế sao? Không xứng đáng có một cuộc đời và kết cục tốt đẹp sao? Tại sao chứ?
Giây phút này, tôi lại không hận bất cứ ai, chỉ hận thế đạo bất công, hận đất trời vô tình. Hận chính mình, đến mức này rồi mà vẫn không thể hóa thành lệ quỷ. Ngay cả việc để Văn Yến nhìn thấy mình tôi cũng không làm được. Rốt cuộc tôi có tác dụng gì chứ?
Vì quá hận mà không nhận ra cả sân tập đã bị lấp đầy bởi luồng khí lạnh lẽo. Không nhận ra Văn Yến đã dừng động tác, sững sờ quay đầu nhìn tôi. Rồi sau đó, anh ấy mãnh liệt hôn lên môi tôi.
Anh ấy thật nóng bỏng. Đôi môi, đầu lưỡi, và cả bàn tay giữ chặt gáy tôi. Gần như muốn làm tôi tan chảy. Văn Yến đẩy ra một chút, trán tựa vào trán tôi, vừa nghẹn ngào vừa cười khẽ: "Ninh Sơ, em đến để ngủ với tôi đúng không?"
Anh ấy dùng hai tay nâng mặt tôi lên, lầm bầm: "Sao em lại lạnh thế này, để tôi sưởi ấm cho em..."
"Em thơm quá, tôi ngửi thấy rồi."
Ngủ cái con ma nhà anh. Ở đây còn có một người nữa, ngủ thế nào được. Dù tôi có là quỷ sắc sâm đi chăng nữa, tôi cũng cần mặt mũi có được không?
Tôi tung một đ.ấ.m vào cánh cửa. Cánh cửa bay mất. Phía sau là cầu thang, đi lên trên chính là biệt thự của chúng tôi. Tôi kéo Văn Yến đang thần trí không tỉnh táo đi được nửa đường mới nhớ ra mình là hồn ma. Nhưng tôi thử một chút, tôi không biết bay.
Chạy lên trên, ba tôi đang ở trong phòng khách ngắm nghía con Tỳ Hưu bằng ngọc bích tôi mua tặng Văn Yến. Trên mặt ông ta mang theo niềm vui sướng vì sắp đoạt lại được mọi thứ.
Vừa quay đầu lại nhìn thấy tôi, con Tỳ Hưu rơi xuống đất, vỡ tan tành. Ông ta sợ đến mức tiểu ra quần, bò lăn bò càng, bằng một tư thế vặn vẹo mà đến quỷ như tôi cũng không thể hiểu nổi, hét lên thất thanh rồi bỏ chạy mất dạng.
Tôi không rảnh hơi để quản ông ta, bận rộn an ủi Văn Yến đang bị ép vào thời kỳ mẫn cảm. Nửa năm nay anh ấy toàn dùng thuốc ức chế, sau khi bộc phát sẽ rất khó giải quyết.
Vốn dĩ trước đây vì để cơ thể khỏe mạnh hơn tôi đã khoét bỏ tuyến thể, dịch cơ thể không có bao nhiêu tin tức tố, lần nào cũng khiến Văn Yến cảm thấy không thỏa mãn. Bây giờ tôi còn là một con ma, không biết sự an ủi của mình có tác dụng gì không.
Thực hành hai ngày, thấy cũng có tác dụng. Chỉ là cơ thể ma của tôi hơi bị mờ nhạt đi một chút. Văn Yến dù đã tỉnh táo lại cũng không chịu buông tôi ra.
Dương khí... hay là âm khí của tôi? Sắp bị anh ấy vắt kiệt rồi. Sắc mặt Văn Yến cũng trắng bệch. Tôi nghi ngờ là do vấn đề của mình, dù sao tôi cũng là ma, sẽ ảnh hưởng đến người sống.
Tôi cố gắng bảo anh ấy nghỉ ngơi một chút: "Anh có biết mình đang làm gì không?"
Văn Yến: "Tôi biết, tôi đang 'làm' quỷ."
Tôi: "..."
"Văn Yến, anh cứ tiếp tục như vậy, có lẽ tôi sẽ lại biến mất đấy."
Rất có hiệu quả. Anh ấy không "làm quỷ" nữa, chỉ ôm lấy tôi hôn mãi không thôi.
Phía dưới không nóng nữa, nhưng phía trên thì nóng hổi. Nhưng tôi nhịn được, tôi cũng muốn hôn anh ấy.