Tôi vạn lần không ngờ tới, Văn Yến thực sự có chiêu để báo thù tôi. Anh gọi Ninh Nguyên đến sân tập trong nhà để luyện quyền, còn tận tình dạy bảo từng chi tiết một.
Ninh Nguyên là một Omega tiêu chuẩn, thuộc loại mình hạc xương mai dễ bị quật ngã.
Có thể thấy ba tôi bao năm qua đã nuôi nấng cậu ta rất tốt, tốt đến mức vắng mặt hoàn toàn trong cả cuộc đời tôi. Bây giờ, đứa con trai ngoan ông ta nuôi lớn lại chạy đến quyến rũ người đàn ông của tôi.
Văn Yến vừa ra tay, Ninh Nguyên đã nằm đo ván dưới đất. Sau đó Văn Yến mỉm cười gọi cậu ta: "Đứng dậy. Tiếp tục."
Ninh Nguyên nghiến răng bò dậy, không cầm cự nổi ba giây lại nằm xuống. Cảnh tượng này cứ lặp đi lặp lại. Tôi nhìn mà sốt cả ruột.
Cái tên Văn Yến này, tại sao lại ban thưởng cho thằng nhóc tạp chủng này chứ?! Kiểu đối luyện đầy hormone và sảng khoái thế này, Ninh Nguyên mặt trắng kia có tư cách gì để tận hưởng?! Chỉ có tôi mới xứng thôi.
Thấy Ninh Nguyên có nghiến răng cũng bò không nổi nữa, Văn Yến khựng lại. Ánh mắt anh quét qua khoảng không, do dự đưa tay ra, định kéo Ninh Nguyên lên. Anh quan tâm hỏi: "Cậu ổn chứ?"
Ninh Nguyên vốn định bỏ cuộc, thấy Văn Yến quan tâm mình thì lập tức hớn hở, đưa tay định nắm lấy tay anh. Tôi cuống quýt xoay như chong chóng. Nếu để Ninh Nguyên nắm được, chẳng phải cậu ta sẽ nhân cơ hội nhào vào lòng Văn Yến rồi đi ngủ với anh sao? Không phải tôi đa nghi, chiêu này ban đầu chính tôi đã dùng qua rồi.
Văn Yến vốn rất lễ độ trong đối luyện. Lần đầu đánh bại tôi, anh đã rất lịch thiệp đưa tay kéo tôi lên. Đôi mắt phượng dài đẹp đẽ của anh khi ấy tràn đầy sự tán thưởng, như muốn nói: Không ngờ một Omega lại có thể cầm cự dưới tay mình tận mười giây.
Chưa đợi anh tán thưởng xong, tôi đã nhanh tay túm lấy tay anh, giả vờ yếu đuối ngã nhào vào lòng anh, bảo là chân mình bị anh đánh đến bủn rủn rồi.
Anh lúc đó còn thuần tình lắm, không biết là do giận hay thẹn mà đỏ bừng cả tai. Tôi nhân tiện trêu ghẹo anh luôn, dẫn đến việc sau này Văn Yến không bao giờ dám đưa tay kéo tôi lên nữa.
Lần thứ hai anh đưa tay kéo tôi, là khi anh đã hoàn toàn bị mị lực của tôi chinh phục, vượt qua rào cản tâm lý để chấp nhận bị tôi "ăn sạch sành sanh". Giờ anh lại tự nguyện đưa tay kéo Ninh Nguyên, còn có ý gì khác sao? Rõ ràng là muốn trả thù tôi mà.
Tôi là người nhỏ mọn. Khi làm người tôi không thích ai đụng vào đồ của mình, làm ma cũng vậy. Tôi vẫn thấy rất giận.
Thấy tay hai người sắp chạm vào nhau, trong cơn cấp bách tôi đặt tay mình vào lòng bàn tay Văn Yến. Gần như là đập mạnh lên đó. Tay Văn Yến trĩu xuống, lập tức siết chặt. Anh nắm phải một vốc không khí.
Tay Ninh Nguyên hụt hẫng, nhìn bàn tay Văn Yến bất ngờ siết chặt thành nắm đấm, cậu ta ngớ người. Đột nhiên cậu ta thu tay lại, vòng tay ôm lấy mình như để tự vệ, run rẩy nói: "Anh... anh không phải lại tái phát bệnh nghề nghiệp đấy chứ?"
Sắc mặt Văn Yến tối sầm lại, anh chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp."
Ninh Nguyên có vẻ hơi sợ Văn Yến, nhưng vẫn kiên trì ở bên cạnh anh, đáng thương cầu xin anh đừng đánh mình nữa: "Em đâu có chọc gì anh, đối luyện thì thôi đi, anh không thể lần nào có chút đụng chạm thân mật là lại muốn đánh em chứ?"
Văn Yến nghiến răng, cười gằn: "Tôi không muốn đánh cậu, người tôi muốn đánh nhất là Ninh Sơ. Cậu trông giống em ấy năm phần."
?
Lấy làm bao cát thế thân à? Thú vị đấy.