Ninh thị những năm đầu vốn đã sa sút, chính mẹ tôi đã mang theo vốn liếng gả vào để cứu sống nó. Vì vậy, một nửa giang sơn nhà họ Ninh là của mẹ tôi.
Ba tôi quả thực là sản phẩm của bộ gen kém cỏi. Tài năng kinh doanh của ông ta không thể so sánh được với một Omega ưu tú như mẹ tôi. Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ tôi dắt theo "đứa con vướng chân" là tôi mà ngày càng trở nên mạnh mẽ. Bà tước đoạt quyền lực của ông ta, rồi giao tất cả vào tay tôi.
Sau khi mẹ lâm bệnh qua đời, tôi mới biết bà không phải bình tĩnh, mà là vì tương lai của tôi nên mới gồng mình chống đỡ. Trước khi nhắm mắt, bà không cho ba tôi bước chân vào phòng bệnh.
Bà nói điều bà hối hận nhất đời này chính là đã từng yêu ông ta. Bà còn dặn tôi phải nhốt ông ta lại ở nhà họ Ninh, đừng cho ông ta cơ hội tái hôn một cách ung dung.
Nếu ông ta thực sự muốn cái gia đình bên ngoài kia, hãy để ông ta ra đi với bàn tay trắng, cút khỏi Ninh gia.
Ba tôi không dám từ bỏ những gì đang có. Nhưng ông ta tìm cách biến cái tổ ấm bên ngoài thành gia đình thực sự. Bắt đầu từ việc đưa Ninh Nguyên nhỏ tuổi vào cửa để thăm dò. Chỉ cần tôi có một chút mềm lòng, kẻ tiếp theo bước vào sẽ là mụ tiểu tam kia.
Tôi là do mẹ dạy dỗ, tôi sẽ không làm thánh mẫu. Nhưng tôi cũng không cố ý làm khó một Ninh Nguyên khi đó còn chưa thành niên. Tôi chỉ đơn giản là phớt lờ cậu ta.
Nhưng tôi lại nhắm vào ba mình. Tôi tước đoạt chút quyền lực cuối cùng của ông ta ở Ninh thị, đóng băng một phần tài sản của ông ta. Ông ta hoảng sợ, lại đích thân dẫn Ninh Nguyên đi.
Chuyện đó thì trách được ai? Trách đi trách lại, kẻ đáng trách nhất chính là Ninh Minh Viễn ông ta mà thôi.
Nhìn ba tôi dìu Ninh Nguyên từng bước chậm chạp rời đi, trong lòng tôi bỗng bùng lên một ngọn lửa giận dữ.
Trước đây khi tôi và Văn Yến dây dưa không rõ, ông ta không đồng tình. Luôn dùng những lời lẽ quái gở để đ.â.m chọc tôi, nói rằng tôi đúng là một Omega cấp thấp, chỉ thích nhặt rác dưới rãnh cống để ăn. Có bao nhiêu Alpha ưu tú giàu sang không chọn, lại đi chọn một kẻ không có gì trong tay.
Lúc đó, để Văn Yến không bị coi thường, tôi đã chuyển hơn một nửa cổ phần trong tay mình sang tên anh ấy ngay trước mặt ba tôi. Ba tôi tức đến mức đập bàn họp, mắng chửi Văn Yến là kẻ ăn bám.
Khi ấy Văn Yến cũng không phải tự nguyện chấp nhận. Anh ấy chẳng muốn nhận bất cứ thứ gì từ tôi cả. Là tôi ép anh ấy lấy.
Tôi còn bí mật lập di chúc, nếu tôi gặp tai nạn qua đời, toàn bộ di sản sẽ để lại cho Văn Yến. Không phải vì yêu mù quáng, đơn giản là tôi không muốn làm hời cho ba tôi và cái gia đình kia của ông ta.
Giờ xem ra, ban đầu tôi làm rất đúng. Nếu không sau khi tôi chết, ba tôi đã vớ bẫm rồi.
Nhìn xem, bây giờ tôi không còn nữa, ông ta lại để Ninh Nguyên đến quyến rũ Văn Yến. Con người ta đúng là biết lật mặt thật.
Tôi có thể chấp nhận ông ta tiêu chuẩn kép, nhưng tiêu chuẩn kép lên cả người tôi, lại còn để cái hồn ma này biết được. Tôi thực sự sẽ nổi lôi đình.
Cả sân tập đột ngột hạ nhiệt. Ba tôi bị cái lạnh làm cho rùng mình, lẩm bẩm: "Tên ngốc Văn Yến này, bật điều hòa thấp thế này không sợ c.h.ế.t rét à!"
Vốn dĩ tôi không định đánh ông ta. Dù sao xảy ra chuyện ma ám ở đây cũng không tốt cho sự phát triển sau này của Văn Yến. Nhưng nghe thấy lời này, tôi không nhịn được nữa.
Tôi thử vung một đ.ấ.m về phía vai ông ta. Trúng rồi.
Ba tôi loạng choạng, nhưng vẫn không buông Ninh Nguyên ra. Ông ta ngơ ngác mất vài giây, rồi vô cùng kinh hãi hỏi: "Ai, ai đánh tôi?"
Văn Yến không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Nhắm ngay lưng ba tôi bồi thêm một đ.ấ.m nữa. Anh ấy trông khá tức giận, u ám nói: "Tôi."
Lần này ba tôi ngã xuống đất, còn làm đệm thịt cho Ninh Nguyên, không để cậu ta bị ngã đau. Ba tôi bây giờ cũng không dám nổi nóng với Văn Yến, ngập ngừng hỏi: "Tại sao cậu lại đánh tôi?"
Văn Yến đáp lại rất đơn giản và thô bạo: "Nhìn ông không thuận mắt."
Ba tôi không tin, tự mình suy đoán: "Tôi chỉ mới nói một câu điều hòa thấp thôi mà, tiếng nhỏ như vậy cậu cũng nghe thấy sao?"
Văn Yến khựng lại một chút, hỏi ngược lại: "Ông cũng cảm thấy nhiệt độ giảm xuống à? Tôi còn tưởng là ảo giác của mình."
Ba tôi nhìn Văn Yến như nhìn kẻ tâm thần, nhưng miệng vẫn rất lịch sự: "Có lẽ cậu ở trong môi trường này lâu rồi nên quen..."
Văn Yến lười để ý đến ông ta, xua xua tay: "Cút mau đi, ngứa mắt."
Ba tôi tức đến mức mắt nổi tia máu, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn lẳng lặng đưa Ninh Nguyên rời đi. Ông ta còn trông cậy vào việc dựa vào Ninh Nguyên để đoạt lại mọi thứ của nhà họ Ninh.