Ông chủ chê tôi không đủ "lẳng lơ".

Chương 8

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Đã lâu không gặp. Tôi thà rằng không gặp, còn hơn để hắn nhìn thấy lúc tôi thảm hại nhất.

Sau hôm đó, Tề Thần không đưa tôi đến căn biệt thự kia nữa. Chắc lão tưởng tôi đã được "dạy bảo" xong xuôi.

Tôi ở lại hội sở thêm một tháng. Lại là một tháng không có đơn hàng.

Tôi không hiểu nổi, do cách ăn mặc của tôi có vấn đề sao? Tại sao mỗi lần khách hàng nhìn thấy tôi đều né tránh như tránh tà vậy.

Tôi học theo những người khác, thay một chiếc sơ mi trắng, cố tình không cài vài chiếc cúc ở cổ.

"Thế nào?" Tôi hỏi Tiểu Kiệt.

"Anh Phiếm à, mùi trai thẳng của anh nồng quá rồi, nhưng em thích đấy. Hay là để em bao anh nhé? Tối nay anh theo em về nhà đi, em thích kiểu người đô con như anh, trông như vệ sĩ ấy, một đ.ấ.m chắc hạ gục được mười đứa, tắt đèn đi làm chuyện đó chắc chắn là sướng lắm."

Tiểu Kiệt nháy mắt với tôi. Tôi biết cậu ta đang đùa.

Cậu ta là gay, nhưng chỉ câu những kẻ có tiền. Quản lý đi ngang qua, mắng chúng tôi đừng có lười biếng.

Tôi đang định rời đi thì quản lý nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt gã trở nên nghiêm trọng.

Liếc thấy tôi, gã liền túm lấy: "Đi, chính là cậu, trên lầu có một gã điên say xỉn, cơ hội của cậu đến rồi đây."

Trên đường đi, quản lý dặn tôi ít nói thôi, phải ngoan một chút. Đẩy cửa phòng bao ra, bên trong là một đám ma men.

Tôi vào trong tìm thấy gã thiếu gia nhà giàu đeo khuyên tai. Quản lý nói người này không dây vào được đâu, uống say vào là thích quậy phá, bảo tôi đưa gã về phòng.

Ngoài hành lang, cả người gã đè nặng lên vai tôi. Nặng quá.

"Tiên sinh, thẻ phòng của ngài đâu? Để tôi đưa ngài về."

"Thẻ phòng?" Đôi mắt say lờ đờ nhìn chằm chằm tôi, gã chọc chọc vào cơ n.g.ự.c của tôi, "Cậu trông cũng săn chắc đấy, không biết lát nữa có chịu nổi nhiệt không."

Tôi nhíu mày: "Tiên sinh, đi tầng mấy?"

Phía trên hội sở là phòng nghỉ. Tầng VIP phải quẹt thẻ. Gã cười ngây dại, giơ tay chỉ xuống dưới: "Thẻ ở đây, cậu tự tìm đi."

Mấy trò dung tục này tôi đã thấy nhiều rồi. Tôi đưa tay vào túi quần gã mò mẫm. Bên trong là chìa khóa xe và điện thoại. Tôi định đổi sang túi bên kia.

Gã giữ tay tôi lại: "Đừng dừng lại chứ bảo bối~"

Đột nhiên, cửa thang máy mở ra. Thẩm Việt Sơn mặc bộ đồ thể thao màu đen, tay đang mân mê chiếc bật lửa.

Trong ánh lửa màu cam, gương mặt hắn thoắt ẩn thoắt hiện. Nhìn thấy tôi đang ôm ấp người khác, khóe môi Thẩm Việt Sơn khẽ cười, nhưng giọng nói lại mang theo hơi lạnh thấu xương chưa từng có.

"Không vào sao? Cậu, và vị khách của cậu."

 

back top