SAU KHI BIẾN THÀNH NGƯỜI, TÔI TÌM ĐƯỜNG THÁO CHẠY KHỎI ĐẠI LÃO

Chương 18

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

"Meo!"

Làm sao có thể chứ.

Thời gian qua tôi còn chẳng ra khỏi cửa, sao có thể ra ngoài làm khó mèo khác được, đây rõ ràng là vu khống!

"Hay là, anh trai tao chán mày rồi? Nếu thế thì tệ thật đấy. Nhỡ đâu anh ấy nhìn trúng con mèo nhỏ khác, mang về đây, chắc chắn sẽ tống mày ra đường cho xem."

Cái gì?!

Chu Luật Dã nhìn trúng con mèo khác rồi?

Anh ta không cần tôi nữa.

Anh ta định vứt tôi đi.

Anh ta đúng là đồ tồi!

Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ không tin.

Bởi vì Chu Luật Dã thích tôi đến nhường nào chỉ mình tôi biết. Nhưng bây giờ...

Thái độ của anh ta đối với tôi, tôi cũng có thể tự nhìn ra được.

Anh ta chính là chê tôi rồi, không muốn nuôi tôi nữa.

"Ơ kìa kìa, sao mày lại khóc rồi, trời đất ơi, anh ơi! Con mèo của anh thành tinh thật rồi này!"

Tôi khóc sao?

Mất mặt quá đi mất.

Lại còn bị Chu Thư Nghiên nhìn thấy nữa. Tức c.h.ế.t tôi rồi.

Chưa đợi Chu Luật Dã xuất hiện, tôi đã trực tiếp bỏ chạy.

Nhưng tôi biết, những lời Chu Thư Nghiên nói, tôi đã để tâm mất rồi.

Và thời gian này, tôi cứ luôn lo lắng mỗi khi Chu Luật Dã về nhà. Tôi sợ lúc anh về sẽ mang theo một con mèo nhỏ khác, rồi lạnh lùng bảo tôi:

"cậu bị loại rồi, giờ thì cút ra ngoài tự tìm chủ nhân mới đi."

Suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu tôi mỗi đêm.

Cho đến khi Chu Luật Dã lại bắt gặp tôi biến thành người thêm hai lần nữa, rồi đề nghị chia giường ngủ riêng, cảm xúc của tôi chính thức bùng nổ.

Tôi trực tiếp biến thành người ngay trước mặt anh ta.

Nhưng tôi chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt anh ta nhìn mình nữa, mà khóc rất thảm thiết.

Rất, rất thảm.

"Có phải anh không cần tôi nữa rồi không? Có phải anh định vứt tôi đi không!"

Chu Luật Dã không trả lời tôi, vì anh ta đang bận rộn tìm quần áo cho tôi mặc.

 

back top