Nhà Hứa Đông phá sản xong, gã nảy sinh oán hận, dẫn theo một đám lưu manh côn đồ chặn đường tôi.
"Hừ, Tưởng Mộc, mày đúng là thằng đại ngu ngốc, nếu không có Tưởng Trì chống lưng, hạng người như mày đã sớm bị chơi nát rồi."
Thấy tình hình không ổn, tôi quay đầu chạy ngay.
Biết thời thế mới là tuấn kiệt.
Nhưng vẫn nhanh chóng bị mấy tên đó đuổi kịp.
Hứa Đông thong thả bước tới: "Tưởng Mộc, hay là giờ mày quỳ xuống dập đầu gọi tao là ông nội thì tao tha cho mày, thấy sao?"
Tôi kiêu ngạo giơ ngón tay thối về phía gã.
"Nhổ vào, mơ đi nhé."
"Mày mới là thằng đại ngu ngốc! Kẻ bại trận! Đồ chóa mất nhà!"
Hứa Đông hoàn toàn bị kích động, sai người đè tôi lại, vung cây gậy trong tay định phang thẳng xuống.
Tôi không thoát ra được, mắt thấy cây gậy sắp nện vào người thì...
Một người kịp thời xuất hiện, đá bay Hứa Đông ra ngoài.
Là Tạ Dư Bạch.
"Tưởng Mộc, anh không sao chứ?"
"Anh không sao."
Mấy ngày nay tuy Tạ Dư Bạch xa lánh tôi, nhưng thấy tôi gặp nguy hiểm cậu ấy vẫn xuất hiện ngay lập tức.
Nhưng chỉ có hai chúng tôi thì rốt cuộc không đánh lại được hơn chục tên bọn chúng.
Hứa Đông như con ch.ó dại, tôi và Tạ Dư Bạch gần như bị đám người đó đánh cho nhừ tử.
Nhưng cậu ấy vẫn ôm chặt, bảo vệ tôi dưới thân mình.
Cho đến khi tiếng còi cảnh sát vang lên xung quanh, Hứa Đông nghe thấy liền hung hãn nện một gậy vào sau gáy Tạ Dư Bạch.
Đánh xong, Hứa Đông dẫn đám người đó chạy mất.
Tạ Dư Bạch rên khẽ một tiếng, ngã gục xuống.
Ngày thường trông cậu ấy yếu đuối mong manh, nhưng cậu ấy lại không để tôi bị thương dù chỉ một chút.
Nhìn m.á.u chảy ra từ đầu cậu ấy, tôi sợ hãi đến mức không kiểm soát được đôi tay mình, cứ run rẩy liên hồi.
"Cậu ngốc à sao không chạy đi? Mục tiêu của chúng chỉ là anh thôi mà."
"Tạ Dư Bạch cậu có đau không?? Sao lại nhiều m.á.u thế này?"
Tạ Dư Bạch khó nhọc đưa bàn tay dính đầy m.á.u lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt tôi.
"Em thích anh, từ rất lâu rất lâu về trước đã thích rồi."
"Cứu anh là em tự nguyện, dù sao cái mạng này cũng là anh cứu về mà."
"Tưởng Mộc, hy vọng sau này ngày nào anh cũng sống thật vui vẻ, hạnh phúc."
Hóa ra từ lúc còn nhỏ, tôi và Tạ Dư Bạch đã gặp nhau rồi.
Đó là một mùa đông, Tạ Dư Bạch mới mười tuổi bị cha mẹ đánh đến ngất xỉu, vứt đại ở ngã tư đường ngoài nhà.
Tôi tình cờ đi ngang qua, thấy cậu ấy tội nghiệp nên nhét cho một xấp tiền, còn gọi cả 120.
Sau này gặp lại, tôi không nhận ra cậu ấy, nhưng cậu ấy lại nhận ra tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Luôn lẳng lặng bảo vệ phía sau tôi.
Tôi không kìm được mà bật khóc nức nở.
"Cậu không oán hận anh sao? Những thứ này vốn dĩ là anh phải chịu đựng, nếu thân phận không hoán đổi, người phải chịu đói chịu rét chính là anh."
Tạ Dư Bạch nở một nụ cười nhợt nhạt: "Không oán, đây là sự sắp đặt của ông trời, để em được gặp anh."
Thân phận là vậy, tai nạn cũng vậy, rõ ràng đều là tôi nên gánh chịu, vậy mà Tạ Dư Bạch vô tội đã thay thế tôi.
Khi Tưởng Trì tới nơi, Tạ Dư Bạch đã hôn mê sâu.
Tôi bất lực ôm lấy cậu ấy, toàn bộ sức lực như bị rút cạn.