Tôi khi biết tin này: "???"
Thấy Tạ Dư Bạch vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, tôi càng hoảng hơn.
Trong hai năm này tôi cũng trở nên bình tĩnh và nội liễm hơn nhiều.
Nếu lúc đó tôi không bốc đồng, chọc giận Hứa Đông, có lẽ chuyện đó đã không xảy ra.
Nhìn người đang nằm im lìm trên giường bệnh, đầu tiên tôi nói với cậu ấy rất nhiều chuyện.
Cuối cùng đột nhiên nảy ra một kế.
"Tạ Dư Bạch, tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn không tỉnh lại, tôi sẽ kết hôn với Tưởng Trì đấy."
"Cậu đến cả một ngụm rượu mừng cũng không được uống đâu."
"Cậu cứ ngủ mãi thế này, tôi không thể đợi cậu mãi được, Tưởng Trì cứ ép sát, Hoắc Lâm Thâm cũng về nước rồi, giờ anh ta trông đẹp trai và phong độ lắm."
Đang nói giữa chừng, tôi tận mắt thấy ngón tay Tạ Dư Bạch khẽ cử động.
"!!"
"Bác sĩ ơi, cậu ấy tỉnh rồi!"
Tạ Dư Bạch bị tôi chọc cho tức mà tỉnh lại luôn.
Gương mặt cậu ấy trắng bệch, nói chuyện rất chậm: "Anh... chọn... ai... em cũng... sẽ... tôn trọng... anh."
Tôi nhất thời không kìm được, khóc rống lên.
Cậu ấy cuối cùng cũng tỉnh rồi.
May quá.
Tạ Dư Bạch đã cứu mạng tôi, ở chỗ tôi cậu ấy mãi mãi có quyền ưu tiên.
Sau khi biết mình là thiếu gia giả, vốn dĩ định kiếm một mớ hời rồi rời đi.
Giờ thì thực sự có chút không nỡ rồi.
Hóa ra họ đều biết hết từ đầu, còn có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi.
Vậy mà họ vẫn lựa chọn dung túng cho tôi.
Haiz, thế này thì khó mà không rung động cho được.
Tôi vốn dĩ chẳng phải hạng người tốt lành gì, tình yêu của ai tôi cũng muốn có.
Còn tương lai thế nào, tôi sẽ không lo lắng.
Ngay lúc này, tại nơi này, tôi cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn, thế là đủ rồi.
Ba người họ, cứ thế đi theo phía sau, dõi theo tôi từ xa.
Ánh mắt dịu dàng và chan chứa tình si.
Tôi quay đầu lại, vẫy vẫy tay với họ.
"Hi, tối nay có rảnh cùng đi ăn lẩu không?"
"Bốn người vừa đẹp một bàn luôn."