"Phương Húc Bạch, anh không phải cha mẹ tôi, chuyện của tôi không cần anh quản!"
Trần Cẩn Văn mạnh bạo hất văng bàn tay tôi đang nắm lấy tay hắn: "Anh có phiền không hả?"
Hắn sầm cửa bỏ đi.
Tôi đứng lặng trong huyền quan tối tăm, gió lạnh lướt qua gò má, mang theo cảm giác đau rát như cái tát từ những lời nói của hắn.
Trước đây, lần nào tôi cũng sẽ đuổi theo, thấp giọng dỗ dành để hắn nguôi giận. Trần Cẩn Văn tính khí lớn, dạ dày lại là "cơ quan cảm xúc", hắn thường xuyên vì áp lực công việc mà đau bao tử.
Mọi chuyện tôi đều có thể nhẫn nhịn, nếu không nhịn được cũng sẽ tìm cách khác phát tiết, tuyệt đối không để hắn phải mang cơn giận qua đêm.
Chuông cửa vang lên, cục tức trong lòng tôi tan biến ngay tức khắc.
Trần Cẩn Văn khi giận không bao giờ chủ động cúi đầu cầu hòa, dù có về nhà cũng phải đợi tôi ra cửa dỗ dành mới chịu vào.
Tôi bước nhanh tới mở cửa.
"Bạch ca, em... em đến lấy gối cho Văn ca."
Người gõ cửa không phải Trần Cẩn Văn, mà là Tiểu Trương – trợ lý của hắn. Mấy năm nay, mọi việc của Trần Cẩn Văn đều do tôi trực tiếp trao đổi với cậu ấy.
"A Văn định ở lại công ty sao?"
Trần Cẩn Văn rất kén chọn đồ dùng, gối đầu chỉ dùng loại vải lụa tơ tằm quen thuộc. Thỉnh thoảng thức đêm viết nhạc, hắn cũng bảo Tiểu Trương về lấy gối để ngủ lại công ty.
"Văn ca tâm trạng không tốt, Bạch ca có thể đi cùng em một chuyến..."
Trần Cẩn Văn tính tình thất thường, Tiểu Trương không chống đỡ nổi, lần nào cũng chỉ biết tìm tôi đến an ủi hắn.
"Tiểu Trương, xin lỗi nhé, hôm nay không được, tôi còn công việc."
Viện nghiên cứu gần đây hợp tác với học viện y khoa, cần hoàn thiện một loạt tranh vẽ khoa học về thực vật dược liệu, tôi phải gấp rút vẽ cho xong.
Tiểu Trương vẻ mặt đầy khó xử: "Nhưng lúc Văn ca đi cứ ôm bụng, e là dạ dày lại đau rồi."
Tôi không yên tâm về Trần Cẩn Văn, lấy thuốc dạ dày từ tủ thuốc ra: "Được rồi, tôi đi một chuyến."