Nhà Hoắc Minh Thâm trang trí theo tông màu kem.
Mọi đồ nội thất đều theo phong cách giản dị, thanh lịch, trong nhà sạch sẽ không một hạt bụi, rèm cửa khăn trải bàn đều là phong cách đồng quê hoa nhí, trên bàn ăn cắm một bó hướng dương đang nở rộ.
"Thế nào Phương lão sư, em dọn dẹp cũng được đấy chứ?"
Hoắc Minh Thâm lấy từ tủ giày ra một đôi dép lê màu xám thay vào, lại lấy một đôi cùng mẫu đặt cạnh chân tôi: "Nếu anh có chỗ nào không thích, nội thất nhà cửa đều có thể thay đổi."
Tôi thay dép, kích cỡ lại vừa vặn không ngờ.
Giờ đang ở nhờ nhà người ta, sao tôi dám kén chọn: "Đều rất tốt, rất ấm cúng, cũng rất có hơi thở cuộc sống." Lời này không phải giả dối.
Mọi sự sắp xếp trong căn nhà này đều cho thấy sự tâm huyết của chủ nhân, cũng có thể thấy Hoắc Minh Thâm là người biết tận hưởng cuộc sống.
"Hai phòng ngủ đối diện nhau, lão sư ở phòng bên trái nhé. Trong phòng tắm đồ đạc có đủ cả, đều là đồ mới, có gì không quen anh cứ nói ngay với em, đừng có ngại."
Quả nhiên đúng như lời cậu ấy nói, gần như mọi đồ dùng hằng ngày đều đã được chuẩn bị sẵn, đến cả bàn chải khăn mặt cũng là đồ mới tinh.
Phòng đọc sách nhà Hoắc Minh Thâm là dùng chung, hiếm thấy lại có hai chiếc bàn làm việc, mọi vật trang trí trên mặt bàn đều là hai phần y hệt nhau.
"Tôi có thể dùng bàn làm việc một lát không?"
Hoắc Minh Thâm cười gật đầu: "Tất nhiên rồi, mọi thứ trong nhà anh đều có thể dùng."
Tôi lấy từ trong vali ra những bức vẽ thực vật bị Trần Cẩn Văn xé nát, chọn ra vài bức còn dùng được, số còn lại định thức đêm thức hôm vẽ lại.
"Lão sư định vẽ tranh sao?"
Hoắc Minh Thâm bưng một ly nước bưởi mật ong vào: "Anh nếm thử xem." Hương vị bưởi mật ong quen thuộc, hơi giống quán trước cổng trường cấp ba của chúng tôi: "Ngon lắm."
Hoắc Minh Thâm nhìn những bức tranh tôi chọn để sang một bên, giọng tiếc nuối: "Tiếc quá, vẽ đẹp thế này mà."
"Không sao, tôi vẽ lại là được." Dù sao từ hôm nay trở đi, mỗi ngày đều là cuộc sống mới, những bức tranh bị xé cũng chỉ là giọt nước tràn ly thôi.
"Em làm cùng anh." Hoắc Minh Thâm đề nghị giúp một tay, cầm lấy giấy vẽ ngồi xuống bàn làm việc.
Những dụng cụ vẽ tranh trên bàn cậu ấy lại rất đầy đủ, khiến tôi hơi ngạc nhiên: "Bình thường em cũng có thói quen vẽ tranh à?"
"Từ hồi học với anh mấy năm đó, em vẫn luôn kiên trì vẽ đến tận bây giờ."
Hoắc Minh Thâm chỉ vào xấp bản thảo bên tay: "Trong này có không ít tranh khoa học trung dược em vẽ trước đây, lần này có thể giúp anh chữa cháy được đấy."
"Phương lão sư, anh xem thử xem, em có bị xuống tay không." Cậu ấy hạ bút rất mượt mà, so với giai đoạn học tập ngày trước, không những không xuống tay mà còn tiến bộ rất nhiều.
Tôi không khỏi gật đầu khen ngợi: "Vẽ rất tốt, kiên trì được như vậy lại càng tốt hơn."
"Phương lão sư, con người em anh cũng biết đấy, ông già nhà em toàn mắng em là đứa không có tính kiên nhẫn, nhưng duy chỉ có hai việc là em kiên trì suốt bao nhiêu năm qua."
Hoắc Minh Thâm bất chợt ngẩng đầu lên, lúc này tôi mới để ý thấy ngũ quan cậu ấy rất sắc sảo, không còn là đứa nhóc lẽo đẽo sau m.ô.n.g tôi ngày nào nữa.
"Một việc đã có thể nhận được lời khen của lão sư."
"Hy vọng việc còn lại cũng sẽ có kết quả tốt."
Dù không biết cậu ấy nói về chuyện gì, tôi vẫn mỉm cười: "Vậy chúc em tâm tưởng sự thành."