Tôi bưng ly nước lên uống để che giấu sự bối rối. Nước còn chưa kịp chạm môi đã bị câu hỏi của Tông Chính Việt làm cho sặc, nước b.ắ.n cả ra ngoài: "Hả?"
"Húc Bạch, anh hỏi là em đã có đối tượng chưa?"
Tông Chính Việt lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay tinh xảo, rướn người lau đi vệt nước vương trên n.g.ự.c áo tôi: "Em hốt hoảng cái gì, câu hỏi này khó trả lời thế sao?"
"Không, không có."
Đuôi lông mày Tông Chính Việt khẽ nhướn lên: "Chia tay với cậu minh tinh nhỏ kia rồi à? Cậu ta đối xử với em không tốt?"
Tôi không biết trả lời thế nào.
Lúc đó Tông Chính Việt đang học cao học, Trần Cẩn Văn ở trường theo đuổi tôi rất rùm beng, gây ra không ít sóng gió, Tông Chính Việt đều biết cả.
Nguyên nhân chia tay quá mức không được đẹp đẽ. Để mở miệng thừa nhận mắt nhìn người của mình quá kém cũng cần một lòng dũng cảm rất lớn.
"Tông đại ca, chúng ta cứ bàn về công việc đi."
Tông Chính Việt cầm tập tranh lên lật xem: "Độc thân là tốt rồi, anh có ý định theo đuổi em, em hãy cân nhắc một chút."
"Phụt——" Tôi phun cả ngụm nước ra ngoài, Tông Chính Việt khẽ nhíu mày: "Húc Bạch, bị người ta theo đuổi làm em khó chấp nhận đến thế sao?"
"Bị người ta theo đuổi thì không khó chấp nhận, vấn đề là người đó lại là anh. Tông đại ca, đừng đùa với em nữa, chẳng buồn cười tí nào đâu." Dọa người thì có.
Tiếp đó, hai chúng tôi chỉ bàn công việc.
Anh ấy cầm tập tranh về, buổi giảng kiến thức định vào chiều thứ sáu tại lễ đường đại học Trung y, tôi là người giảng chính, anh ấy hỗ trợ.
Trước lúc tan làm, tôi tiễn anh ấy xuống lầu. Tông Chính Việt đưa tay nắm lấy tay tôi, giọng chân thành: "Húc Bạch, hãy suy nghĩ về lời đề nghị của anh."
Tôi đứng ngẩn ngơ tại chỗ, bỗng bị ai đó vỗ vai từ phía sau: "Phương lão sư, đề nghị gì thế?"
"Không có gì."
Hoắc Minh Thâm ôm một bó hướng dương lớn, rực rỡ dưới ánh hoàng hôn, y như người đứng trước mặt tôi lúc này, ánh mắt luôn nồng nhiệt: "Phương lão sư, anh không ổn rồi nha."
"Bất kể là đề nghị gì thì cũng phải cân nhắc em trước đã."
Chắc là mê sảng rồi. Hoắc Minh Thâm quả nhiên tính tình trẻ con, cái gì cũng muốn tranh trước sau.
Tôi nhất thời nổi hứng muốn trị cái thói nói năng tùy tiện của cậu ấy: "Vừa nãy là sư huynh của tôi, đến bàn công việc, thuận tiện hỏi tôi có muốn hẹn hò với anh ấy không, chuyện này em cũng muốn tranh à?"
Tôi tự đi về phía trạm tàu điện ngầm.
Hoắc Minh Thâm mấy phút liền không đuổi theo, tôi vừa ngoảnh lại đã thấy cậu ấy đang chạy thục mạng trong ánh nắng vàng cam, rồi đứng khựng lại trước mặt tôi. Cậu ấy nheo mắt cười dịu dàng: "Phải tranh chứ."
"Là em đến trước mà, Phương lão sư muốn hẹn hò thì cũng phải hẹn hò với em."
"Không được làm phiền người khác."