Tiệc tàn. Tông Chính Việt rời đi trước.
Hoắc Minh Thâm bị chuốc nhiều rượu nên đã say, đang lười nhác tựa đầu vào vai tôi: "Phương lão sư, em đau đầu quá." Cậu ấy cầm lấy ly trà bưởi tôi đang uống dở uống nốt.
Tôi chào hỏi xong với mấy thầy cô trong khoa rồi dìu cậu ấy ra ngoài, ở cầu thang gặp một đám người từ tiệc đóng máy tầng trên đi xuống.
Hoắc Minh Thâm đột nhiên ôm chặt lấy eo tôi, lầm bầm nũng nịu: "Phương lão sư, muốn về nhà, khó chịu quá, muốn nôn."
Đoán chừng đó là đoàn phim đóng máy kia. Cặp nam nữ chính đứng đầu trông khá quen mắt, nam chính hình như là tiểu sinh lưu lượng đang nổi hiện nay. Còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị Hoắc Minh Thâm ngắt lời.
"Đã bảo em đừng uống nhiều thế rồi mà không nghe, giờ thấy khó chịu chưa?"
Hoắc Minh Thâm vịn vai tôi đứng thẳng dậy, một tay kéo tôi vào lòng, những sợi tóc ngắn của cậu ấy cọ xát vào cổ tôi: "Khó chịu, Phương lão sư, sau này em không bao giờ uống nữa."
"Anh thơm quá đi~"
Toàn thân tôi cứng đờ, gọi nhân viên đến giúp một tay nhét cậu ấy vào ghế sau taxi.
Phía sau còn nghe thấy tiếng bàn tán xì xào của đoàn phim kia. Hai người đàn ông ôm ấp nhau giữa sảnh lớn, chẳng cần nghĩ cũng biết người đứng ngoài sẽ bàn tán những gì.
Tôi ấn trán, nhìn Hoắc Minh Thâm đang gối đầu lên đùi mình nhíu mày, giọng cố gắng dịu lại: "Ráng chịu một chút, sắp về đến nhà rồi."
Vất vả lắm mới vào được cửa nhà, Hoắc Minh Thâm thay giày xong là ngồi bệt xuống thảm lông luôn. "Hoắc Minh Thâm, đừng ngồi dưới đất, tôi dìu em vào phòng ngủ."
Cậu ấy cúi đầu như thể đã ngủ thiếp đi. Tôi cúi người xuống, cậu ấy bất ngờ ngẩng đầu lên, nắm lấy cánh tay tôi kéo mạnh một cái, tôi ngã thẳng vào lòng cậu ấy.
"Em... em buông ra trước đã."