Ta cải trang để lẻn ra khỏi phủ, nào ngờ lại bị bắt đi sung quân.

Chương 1

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

"Các ngươi tin ta đi, ta thực sự là đích tử của phủ Tể tướng!"

Bị mấy gã quân gia cưỡng ép lôi kéo về phía diễn võ đài, ta liều mạng giãy giụa.

Nghĩ lại hai mươi năm qua ở nhà đều là cẩm y ngọc thực, nuôi ra một thân tay chân gầy yếu, thực sự phản kháng không nổi.

"Bẩm báo Tướng quân, tiểu tử này tự xưng là công tử phủ Tể tướng, vọng tưởng tự ý rời doanh!"

Ta bị ép quỳ gối trước đài, đầu cúi thật thấp, không dám nhìn vị Xuân Nhật doanh Thống đô thống đang đứng trước mặt. Nguyên nhân không có gì khác, bởi ta quen biết hắn.

Cố Lâm là người ta chiêu mộ vào phủ năm ta mười ba tuổi. Ở trong phòng ta làm tiểu tư suốt năm năm trời.

Ta ghét hắn, bởi diện mạo Cố Lâm trông rất hung dữ. Vì chuyện này, ta còn từng tìm A nương làm loạn một trận.

Cha vốn dĩ ghét bỏ ta mười mấy tuổi đầu mà yếu ớt như tiểu cô nương, ngày ngày chẳng có dáng vẻ đoan chính, tình cờ nghe được lời ấy, liền vung tay đại khách:

"Ngươi mà dám đuổi hắn đi, thì cút vào từ đường chịu phạt quỳ ba ngày không ăn không uống cho ta!"

Ta căm phẫn, đem tất cả uất ức trút lên người Cố Lâm.

Trời đông giá rét, ta bắt hắn đứng ngoài trời xỏ chỉ. Tay Cố Lâm bị đông đến đỏ bừng, cầm kim run rẩy mãi không xỏ qua được.

Ngày hè nóng nực, ta bắt hắn đứng dưới nắng gắt gánh đủ lượng nước giếng cho cả phủ dùng trong một ngày. Tấm lưng Cố Lâm bị nắng thiêu đến đen nhẻm, bong từng lớp da.

Giờ đây, ta quỳ trước mặt hắn, thở không dám thở mạnh.

"Ngẩng đầu lên."

Ta bị binh sĩ bên cạnh bóp cằm nhấc lên, vừa vặn va vào đôi mắt đen kịt của Cố Lâm. Cố Lâm cúi đầu miệt thị ta, hồi lâu sau mới ung dung lên tiếng:

"Ganh dũng mạo danh công tử phủ Tể tướng, ban cho ta trượng hình mười bản."

"Cố Lâm! Ngươi công báo tư thù! Để cha ta biết được, nhất định sẽ c.h.é.m đầu ngươi!"

Ta bị trói chặt trên ghế dài, sợ tới mức kêu gào thảm thiết.

"Chát!" Một bản tử giáng xuống, ta gào lên một tiếng rồi bật khóc.

Sau ba bản, thần trí ta đã bắt đầu mơ hồ, giây kế tiếp tưởng chừng như sắp ngất đi.

"Dừng." Cố Lâm mở lời, "Tạm thời như thế đi."

"Chờ hắn dưỡng thương xong, đưa tới trướng của ta, làm thị tùng cho ta."

Ta biết, đời mình xong rồi.

 

back top