Ta cải trang để lẻn ra khỏi phủ, nào ngờ lại bị bắt đi sung quân.

Chương 17

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

"Lén lút giấu nam nhân sau lưng ta sao?" Cố Lâm vừa vào phòng đã nhận ra có điều bất thường. Thẩm Cửu lúc đó đã xuống lầu lấy trà.

Ta kinh ngạc trước sự nhạy bén của hắn: "Thế mà cũng bị ngươi phát hiện?"

Cố Lâm nheo mắt đầy nguy hiểm, ép ta xuống giường hôn tới tấp, một tay luồn vào trong áo ta: "Vậy thì để hắn xem ta làm sao thu phục ngươi."

Ta bị hôn đến mê muội, nghĩ đến việc Thẩm Cửu sắp quay lại, liền liều mạng đẩy hắn ra. Nhìn sắc mặt âm trầm của Cố Lâm, ta đưa tay nâng mặt hắn, kể lại chuyện ban ngày một lượt.

"Ta và Thẩm Cửu định tìm mật thất mà hắn nói, xem có tìm được thứ gì hữu ích không."

"Đợi ta." Cố Lâm nói.

"Ngươi có việc của ngươi mà." Ta không muốn vì chuyện này mà khiến hắn phân tâm, "Ngươi đi đánh giặc, ta không giúp được gì, chỉ có thể lo lắng cho ngươi. Cứ coi như đây là việc để ta bớt rảnh rỗi đi."

Cố Lâm vẫn không tán thành: "Rất nguy hiểm."

"Các ngươi ai cũng coi ta là trẻ con. Trước khi xảy ra chuyện ai cũng biết, chỉ có mình ta là không biết. Ca ca không cho ta báo thù chỉ vì sợ ta đau lòng. Ai cũng nghĩ tchang làm được gì cả. A Lâm, ta đã lớn rồi."

Cố Lâm lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má ta: "Được, ta tin ngươi. Nhưng có chuyện gì nhất định phải báo cho ta ngay lập tức."

Phủ đệ của ca ca ở Dương Châu không lớn. Nếu nhà ta không xảy ra chuyện, giờ này huynh ấy chắc đã về kinh vào Đốc Sát Viện rồi.

Ta và Thẩm Cửu cẩn thận đẩy cửa thư phòng, trong phòng đã phủ một lớp bụi dày. "Mật thất này mở thế nào?" Ta hỏi.

Thẩm Cửu lắc đầu: "Ta cũng không biết, chỉ tình cờ thấy chủ tử đi ra từ đó thôi." Ta lần mò khắp nơi, cuối cùng phát hiện một khối lồi ra khác thường trên mặt đất. Khẽ xoay một cái, cả một bức tường đầy văn thư hiện ra trước mắt. Ta và Thẩm Cửu ngồi bệt xuống đất, nỗ lực lật xem đống tài liệu.

Cố Lâm liệu có bị thương không? Ta không sao tĩnh tâm được. Hôm nay là ngày truy quét tàn dư giặc cướp cuối cùng, Cố Lâm đã ba ngày không liên lạc với ta.

Đang lúc phiền muộn, ánh mắt ta bỗng bị thu hút bởi chiếc bình gốm thanh hoa trong góc mật thất. Đây chẳng phải đồ của tướng phủ sao?

 

back top