Đời người vô thường. Ta quả thực đã trọng sinh, nhưng là ở hai trăm năm sau.
Nếu bây giờ bị Hành Tử Mặc bắt được, liệu ta còn có thể xuống giường được không? Nghĩ đến đây, chân ta có chút run rẩy.
Trên màn hình lớn của hệ thống xuất hiện khuôn mặt của phụ mẫu ta, ta không chớp mắt nhìn hai người tiến vào Thương Quyết Sơn.
Nhìn hai người có được Thương Minh Thảo để cải biến thể chất. Sau đó, phụ thân ta đột phá, trong tiếng sấm rền trời, ông cảm ứng được túc mệnh, biết được tương lai làm phản diện của ta.
Sau đó là những lần hao tổn tu vi để bói toán, cuối cùng ông cũng tìm được cách cứu ta. Mẫu thân ta dùng toàn bộ tu vi mở ra thông đạo kết nối với giới hệ thống, ký kết khế ước trở thành hệ thống. Nhưng trước khi trở thành hệ thống, bà đã tìm thấy vị khí vận chi tử kia, thiết lập mối liên hệ thần hồn.
Cho nên... hệ thống lớn lên cùng ta chính là... mẫu thân của ta. Thảo nào, Hành Tử Mặc có thể nghe thấy tiếng hệ thống.
Hệ thống cũng kinh ngạc: 【 Bé... bé con? 】
Hệ thống không có ký ức lúc làm người, căn bản không biết mình từng có con. Nhưng bà nhanh chóng chấp nhận tất cả. Hệ thống lục tìm trong không gian, cuối cùng lấy ra một viên ngọc châu tỏa ra hơi thở thần hồn.
【 Bé con, mau đến gặp phụ thân ngươi đi. 】
Từ khi trở thành hệ thống, bà đã sở hữu viên ngọc châu này, bên trong nuôi dưỡng một thần hồn vụn vỡ, nhưng bà nghĩ mãi không ra người quan trọng này rốt cuộc là ai. Nhưng giờ bà cuối cùng đã biết, sau bao nhiêu năm, gia đình họ cuối cùng đã đoàn tụ.
Ngón tay chạm vào viên ngọc châu kia, hơi thở quen thuộc, gần gũi truyền đến, nước mắt ta không tự chủ được mà rơi xuống. Hóa ra, họ vẫn luôn ở bên cạnh ta.
Điểm sáng trắng lau đi nước mắt cho ta, giọng hệ thống dịu dàng: 【 Bé con, đi tìm hắn đi, hắn rất yêu ngươi. Phụ thân ngươi, ta sẽ cứu ông ấy. Làm cha mẹ, chúng ta chỉ mong ngươi được hạnh phúc. 】
Dứt lời, một luồng sức mạnh ấm áp bao bọc lấy ta, đưa ta ra khỏi không gian hệ thống.
Đập vào mắt là một màu trắng xóa, ta chớp mắt chạm tay vào, vừa mượt vừa trơn. Khoảnh khắc sau, cổ tay ta bị siết chặt, ngước mắt nhìn lên là đôi mắt âm trầm u uất của Hành Tử Mặc.
Đúng là mẹ ruột có khác, đưa thẳng ta lên giường nam chính luôn. Lần này cái eo này có giữ được không đây?
Ta bị đè trên giường không thể cử động, đôi bàn tay lạnh lẽo trượt từ lông mày xuống, ấn mạnh lên môi ta.
"Kẻ lừa đảo."
Cảm nhận được hơi thở ấm áp ướt át trên tay mình, Hành Tử Mặc bắt đầu niệm Thanh Tâm Chú trong lòng. Niệm xong Thanh Tâm Chú, người trước mắt lại không biến mất như thường lệ.
Không phải tâm ma...
Hắn bỗng đỏ hoe mắt, nước mắt rơi xuống, giọng run rẩy: "Ngươi còn biết đường quay về sao?"
Người ta cứng đờ, nghĩ đến những việc mình đã làm mà có chút chột dạ. Hắn nhìn chằm chằm vào ta, nhịp thở dồn dập, giống như hận cực độ mà cắn một miếng lên vai ta.
Ta không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: "Đau..."
"Ngươi còn biết đau sao?" Máu tươi rỉ ra, hắn đưa đầu lưỡi l.i.ế.m liếm. "Hai trăm năm... Ngươi nói yêu ta, vậy mà nỡ bỏ mặc ta hai trăm năm."
"Nay cuối cùng cũng quay lại, vậy mà cũng không biết dỗ dành ta, ngươi rốt cuộc có yêu ta không?"
Hành Tử Mặc nhìn sâu vào mắt ta, thần tình ủy khuất, lời lẽ oán trách. Thấy hắn như vậy, lòng ta lập tức mềm nhũn, đưa tay áp lên mặt hắn.
"Ngươi muốn dỗ dành thế nào?"
Hắn ngồi lên người ta, cúi xuống cọ cọ, ánh mắt rực lửa. Trong lòng ta hiểu rõ, nới lỏng dây buộc tóc, mái tóc đen nhánh xõa xuống như thác đổ. Ta cầm dây buộc tóc đưa cổ tay về phía hắn: "Buộc vào đi."
Ta nhìn cổ tay bị buộc chặt, đưa tay quàng lên sau gáy hắn. "Đêm nay, ngươi muốn chơi thế nào, ta đều sẽ phụng bồi tới cùng."
Nhìn đôi mắt Hành Tử Mặc lập tức trở nên thâm trầm, ta còn như không biết sống c.h.ế.t mà ghé sát tai hắn châm ngòi thêm: "Tới đi, phu quân, chơi c.h.ế.t ta đi."
Y phục trên người ta lập tức bị xé rách thành những mảnh vụn. Cơ thể mới nhạy cảm đến đáng sợ, ta ngửa đầu, đồng tử mất tiêu cự thật lâu, ngón chân cuộn tròn, cả người ửng hồng.
Ngay khoảnh khắc sắp sụp đổ, hắn đột ngột dừng lại.
"Nói yêu ta."
Dám dừng lại vào lúc dầu sôi lửa bỏng này, ta trả đũa bằng cách cắn vào môi hắn một cái, mới khàn giọng lên tiếng: "Ta yêu ngươi."
Hành Tử Mặc vùi đầu vào cổ ta, nước mắt nóng hổi lăn dài trên vai ta. "Đừng rời đi nữa... Ta chịu không nổi, thật sự chịu không nổi."
Ta cúi đầu hôn thật mạnh lên n.g.ự.c trái của hắn, trịnh trọng hứa hẹn: "Ta yêu ngươi, chỉ yêu mình ngươi, kiếp này, sẽ không bao giờ rời xa ngươi nữa."
END.