Không biết qua bao lâu, ta bị đánh thức bởi tiếng đánh nhau. Dây thừng trên cổ tay đã được cởi bỏ, vải bịt mắt cũng không còn. Ta mới nhận ra mình đang nằm trong một sơn động, trên người đắp ngoại bào của Xích Mặc.
Tiếng chửi bới từ ngoài động truyền vào: "Yêu nghiệt phương nào, dám tự tiện xông vào bí cảnh Thiên Môn Sơn, đả thương đồng môn ta, chịu c.h.ế.t đi!"
Chẳng lẽ thân phận mèo yêu của Xích Mặc bị người ta hiểu lầm? Ta vội đứng dậy mặc áo vào, kéo lê cơ thể bủn rủn đi tới cửa động.
Xích Mặc đang bị hơn mười người vây giữa kiếm trận, áo trắng thấm máu, trên người có vài vết kiếm thương.
"Bản tôn giúp các ngươi trảm sát ma vật, các ngươi không biết ơn báo đáp, ngược lại còn muốn g.i.ế.c ta? Đám người tiên môn các ngươi đúng là không thể lý giải nổi!"
Đang nói, tay Xích Mặc xuất hiện thanh đoản đao bạc, cơ thể biến hóa cực nhanh, đôi mắt đỏ rực. Từng sợi hắc khí lượn lờ quanh thân.
"Hắn, hắn, hắn là Ma tôn Huyền Dạ!" Có người nhận ra hắn, kinh hoàng hét lên.
Xích Mặc lúc này khí trường thay đổi hoàn toàn, đoản đao bay ra, c.h.é.m gãy kiếm trong tay mười mấy người kia trong nháy mắt.
"Hừ, nhận ra bản tôn rồi? Coi như các ngươi..." Hắn chưa nói hết câu, bỗng khựng lại khi thấy ta đang vịn cửa động với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Ma tôn Huyền Dạ! Xích Mặc vậy mà lại là vị Ma tôn mà nguyên thân ta ghét cay ghét đắng?
Đầu óc ta quay cuồng, còn chưa kịp tiêu hóa sự thật kinh thiên động địa này, hắn đã đột nhiên dịch chuyển đến trước mặt ta. Y phục tung bay, ta lại bị hắn ôm vào lòng, bắt đi mất.