Ta vốn là một nam tử "thẳng tắp", ấy thế mà lại xuyên không vào một cuốn đoản văn trên "phố hoa", sắm vai một vị Tiên tôn thanh lãnh thụ.

Chương 21

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Huyền Dạ đột ngột dừng bước, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con nương tựa nhau trên tuyết kia.

"Xích Mặc ăn đi!"

"Không, mẫu thân ăn trước!"

Đứa trẻ vụng về bẻ bánh cá, nhét miếng to hơn vào miệng mẹ. "Mẫu thân, ngon không?"

"Ừ, ngon lắm..."

Lời vừa dứt, người mẹ vừa giây trước còn ôm con đầy hạnh phúc bỗng run lên bần bật, m.á.u tươi từ thất khiếu tuôn ra xối xả.

"Mẫu thân?! Mẫu thân người sao thế?!" Đứa nhỏ nhìn người mẹ đẫm máu, sợ hãi hét lớn.

"Bởi vì bà ta đê tiện."

Một bóng đen cao lớn từ sâu trong tuyết nguyên bước ra, giọng nói tẩm độc. "Một yêu bộc hạ đẳng, cũng xứng trèo lên giường phụ vương ta? Còn sinh ra loại nghiệt chủng như ngươi!"

Người mẹ trong huyễn ảnh đã tắt thở, chỉ còn đứa nhỏ nằm phục trên t.h.i t.h.ể dần lạnh giá mà gào khóc thảm thiết.

"Đáng tiếc... kẻ đáng c.h.ế.t ngày đó phải là ngươi mới đúng." Bóng đen khinh miệt đạp lên t.h.i t.h.ể người mẹ.

Dù biết là huyễn tượng, n.g.ự.c ta vẫn bùng lên cơn giận dữ. Huống chi là... Lúc Huyền Dạ đặt ta xuống, cả khuôn mặt hắn đã trắng bệch như tuyết, hắc khí quanh thân bùng nổ dữ dội!

"Huyền Cận ——!"

"Hóa ra là ngươi hạ độc! Ta phải g.i.ế.c ngươi!"

Hai người lập tức lao vào đánh nhau.

Ta vội vàng hỏi hệ thống đầu đuôi câu chuyện. Hóa ra mẹ Xích Mặc từng là thị nữ của Ma tôn phu nhân đời trước. Sau khi bị Ma tôn đời trước cưỡng đoạt, bà bỏ trốn ra ngoài, bí mật sinh hạ Xích Mặc.

Sau này chuyện bị bại lộ, Ma tôn đời trước muốn đón Xích Mặc về. Ma tôn phu nhân và Huyền Cận ra tay trước, hạ độc vào bánh cá bà thường mua...

"Vậy nên, 'Xích Mặc' đúng là tên thật của hắn, hắn không lừa ta." Ta lẩm bẩm.

"Phải. 'Huyền Dạ' là tên hắn đổi sau khi về Ma giới. Nhưng ký chủ, trọng điểm không nằm ở đó."

"Cái gì?"

"Trong người hắn độc cũ chưa tan, vừa rồi lại vì huyễn tượng Huyền Cận tạo ra mà khí huyết nghịch lưu, cứ đánh tiếp thế này có thể độc phát mà mất mạng."

"Hắn trúng độc?" Ta chợt nhớ tới lời Huyền Dạ nói lúc trước, hắn bảo muốn hành hạ ta để báo thù ta hạ độc hắn. "Cái độc này... là nguyên thân ta hạ?"

"Thiết lập của nguyên thân ta là Tiên tôn lạnh lùng, quang minh lỗi lạc, tu vi thâm hậu mà! Sao có thể làm chuyện bỉ ổi thế được? Hệ thống, các ngươi sắp xếp tình tiết có đúng không đấy?"

Hệ thống im lặng một lát: "Kẻ hạ độc không phải ngài. Nhưng giải dược là linh khí của ngài."

Mẹ kiếp! Thế lại càng sai! Nghĩ đến quá trình bị Xích Mặc mượn linh khí đêm qua, ta chỉ muốn hỏi thăm cả lò nhà kẻ viết ra cái kịch bản nát này!

Nhưng lúc này không kịp lo chuyện đó nữa. Trên tuyết, đầu Huyền Cận rụng xuống. Gần như cùng lúc, Huyền Dạ rên rỉ một tiếng, đột ngột ôm ngực, đoản đao tuột tay rơi xuống đất.

Hệ thống: "Ký chủ, hắn phát độc rồi."

Ta: "..."

Hệ thống: "Ngài còn không cứu hắn là muộn đấy."

Ta: "..."

Do dự 0,01 giây. Ta lao tới, đỡ lấy thân hình đang ngã ngửa của hắn, cúi đầu hôn lên môi hắn.

 

back top