Đêm nay ta ngủ vô cùng say.
Trong giấc mộng, một bóng hình cao lớn, đĩnh đạc chậm rãi hiện ra, mày kiếm mắt tinh đầy lạnh lùng, nhưng duy nhất khi nhìn về phía ta, đáy mắt lại ẩn chứa sự ôn hòa đầy bất lực.
"Tiểu Từ."
Huynh ấy lên tiếng, giọng nói thanh lãnh mà quen thuộc.
Ta chớp chớp mắt, bĩu môi, gọi một tiếng chẳng có mấy thành ý:
"Đại ca."
"Chơi đủ chưa? Phụ hoàng tuy giận ngươi nghịch ngợm, nhưng cũng đã nhắc đến ngươi mấy lần rồi. Mau trở về đi."
Ta hếch cằm lên, hừ một tiếng:
"Không về! Phàm gian vui lắm nha! Có rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon!"
Nghĩ đến những món điểm tâm món ăn đa dạng kia, ta không nhịn được l.i.ế.m liếm môi.
Vũ Thần dường như khẽ cười một cái:
"Tham ăn. Nếu ngươi thích, sai người ngày ngày gửi về Thiên đình cho ngươi là được."
Ờ nhỉ! Hình như là vậy! Ta ngẩn người ra một chút, có chút bị thuyết phục.
Nhưng ngay sau đó, trong não bộ không tự chủ được mà hiện lên gương mặt của Kỳ Nghiên.
Nếu ta quay về, Trần Trần có phải lại biến thành một người không? Hắn có khi nào... sẽ buồn không?
Tại sao cứ nghĩ đến chuyện hắn buồn, lòng ta lại thấy nghèn nghẹn, hơi khó thở, còn thấy ủy khuất hơn cả lúc bị phụ hoàng ném xuống phàm trần nữa?
Thứ cảm xúc lạ lẫm này khiến ta có chút phiền muộn, ta lắc lắc đầu, càng lớn tiếng từ chối Đại ca:
"Không muốn! Ta vẫn chưa chơi đủ đâu! Phàm gian có nhiều thứ thú vị lắm! Ta nhất định không về!"
Vũ Thần lặng lẽ nhìn ta, chỉ bất lực lắc đầu:
"Thôi được rồi, đúng là nợ ngươi mà. Đã không muốn thì cứ chơi cho thỏa thích đi."
Huynh ấy khựng lại một chút, giọng điệu nhẹ tênh:
"Dù sao thọ mệnh phàm gian cũng chỉ chớp mắt trăm năm. Với Thiên giới mà nói, cũng chỉ là thời gian trăm ngày. Chơi chán rồi, nhớ quay về là được."
Trăm năm? Trăm ngày?
Ta ngây ngô tính toán một chút, hình như... đúng là không bao lâu nhỉ?
Vậy đợi ta chơi chán rồi quay về, phụ hoàng và các ca ca chắc chắn cũng sẽ không giận quá lâu đâu!
Nghĩ vậy, ta lập tức vui sướng trở lại, ngân nga mấy câu hát chẳng thành điệu:
"Biết rồi biết rồi!"
Bóng hình của Vũ Thần dần tan biến trong sương khói, giấc mộng cũng theo đó mà trở nên mờ ảo.
Sau khi Đại ca đi không lâu, ta thong thả tỉnh dậy, ánh sáng trong điện mờ ảo, bên cạnh là hơi thở đều đặn của Kỳ Nghiên.
Ta nghiêng người, chống tay nhìn ngắm gương mặt lúc ngủ của hắn thật kỹ.
Ta đưa đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, rồi lướt qua sống mũi cao, cuối cùng phác họa lại đường nét đôi mày đôi mắt hắn.
Thật đẹp.
Đẹp hơn tất cả các thần tiên, linh tinh mà ta từng gặp trên trời.
Ta mới không thèm đi đâu.
Trăm năm thì trăm năm, trăm ngày thì trăm ngày.
Ta muốn ở đây, ở bên Trần Trần.
Ở bên cho đến khi hắn một trăm tuổi luôn!
Ngay khi ta đang nghĩ vẩn vơ, ngón tay vô thức mơn man trên mặt hắn, thì đôi mắt đang nhắm nghiền kia đột ngột mở ra.
Trong đôi mắt mực sâu thẳm là vẻ m.ô.n.g lung lúc mới tỉnh.
Hắn chuẩn xác chộp lấy ngón tay đang làm loạn của ta, nắm gọn trong lòng bàn tay ấm áp.
"Không ngủ, đang làm gì thế?"
Ta nhìn đôi mắt gần trong gang tấc của hắn, thốt ra:
"Trần Trần, ta ở bên ngươi đến một trăm tuổi, có được không?"
Kỳ Nghiên rõ ràng ngẩn người ra, bàn tay đang nắm lấy tay ta cũng hơi siết lại.
Hắn im lặng hồi lâu, lâu đến mức ta tưởng hắn không nghe rõ, hoặc là không vui.
Nhưng hắn bất chợt cúi đầu, nụ hôn ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đầu ngón tay ta.
Sau đó, hắn ngước mắt lên, ý cười trong mắt rạng rỡ lạ thường.
"Được."
"Quân hậu của trẫm."