Mặc kệ hắn là thứ gì!
Trước luồng linh khí tinh thuần thế này, hết thảy đều không còn quan trọng nữa!
Ta chỉ là một con thỏ nhỏ đáng thương, yếu đuối lại không nơi nương tựa, có thể có tâm cơ xấu xa gì chứ?
Ta chẳng qua chỉ cần một chút xíu linh khí để trị thương mà thôi!
Trong bóng tối, ta cẩn thận di chuyển cơ thể mềm mại, thành công leo lên bên gối của Hoàng đế, sát bên mái tóc đen xõa tung của hắn.
Thật thoải mái... còn dễ chịu hơn vạn lần so với việc nằm trên nóc Linh Tiêu Điện của phụ hoàng để hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt!
Sáng sớm hôm sau, ta bị đánh thức bởi một động tĩnh nhỏ.
Chưa kịp mở mắt, đã cảm thấy một ngón tay hơi lạnh không khách sáo mà bấu lấy cái tai dài của ta, khẽ nhéo một cái.
"Hử? Kẻ nào to gan như vậy..."
Cơn gắt ngủ của ta lập tức bùng lên. Ở thiên đình, kẻ nào dám phá giấc mộng của ta?!
Kết quả vừa mở mắt, liền đối diện với một đôi đồng tử mang theo ý cười.
Hoàng đế đã tỉnh, hắn chống tay nghiêng người, đang đầy hứng thú mà nhìn ta:
"Long sàng của trẫm, ngươi ngủ có thoải mái không?"
Ta lập tức tỉnh táo hoàn toàn!
Ngay lập tức phồng má, trong cổ họng phát ra tiếng kêu "oa oa" đầy ủy khuất, bốn cái chân khua khoắng loạn xạ.
Hoàng đế dường như thấy bộ dạng này của ta càng thú vị hơn.
Hắn khẽ cười, đứng dậy bước xuống giường, cung nhân lập tức tiến lên hầu hạ thay y phục.
Thấy hắn định đi, ta cuống quýt cả lên.
Nguồn linh khí sắp chạy mất rồi thì sao được?!
Hắn vừa đặt ta xuống nền gạch vàng lạnh lẽo, ta liền nhảy nhót bám gót chân hắn, hắn đi đâu ta theo đó.
Hắn suýt chút nữa đạp trúng ta, đành bất lực dừng bước, cúi đầu nhìn ta:
"Theo trẫm làm chi?"
"Oa!"
(Tìm ngươi hút linh khí đó! Mau bế ta lên!)
Hắn thử bước vòng qua ta, ta vừa thấy hắn định rời khỏi tầm mắt liền gào họng kêu inh ỏi, mắt rơm rớm nhìn hắn.
Mấy cung nhân hầu hạ đều lén lút liếc nhìn, hẳn là nghĩ con thỏ này thành tinh rồi.
Hoàng đế rõ ràng cũng chưa từng thấy con "thỏ" nào dính người lại thông linh tính đến thế.
Hắn đứng lại nhìn ta hồi lâu.
Cuối cùng, hắn tựa hồ bất lực thở dài, cúi xuống đưa tay nhấc bổng ta lên:
"Thôi được, quả thật có vài phần linh tính. Đã dính người như vậy, hôm nay cho phép ngươi theo trẫm."
Như nguyện lọt vào lồng n.g.ự.c đầy mùi long diên hương lạnh lẽo và linh khí bạt ngàn, ta lập tức tìm tư thế thoải mái nhất để nằm, cái mũi hồng nhạt thỏa mãn cọ cọ vào những đường thêu tinh xảo trên vạt áo hắn.
Hừ, lần này thì ổn rồi.
Ta híp mắt, nhàn nhã trong lòng hắn ngáp một cái thật dài.
Tên phàm nhân Hoàng đế này tuy có hơi thô lỗ, nhưng nể tình linh khí của hắn dồi dào lại dễ dùng, bản điện hạ miễn cưỡng... cho hắn làm vật cưỡi tạm thời vậy!