TA VỐN LÀ NHI TỬ ĐƯỢC THIÊN ĐẾ SỦNG ÁI NHẤT, VÌ NGHỊCH NGỢM NÊN PHẢI XUỐNG PHÀM TRẦN

Chương 8

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Sau khi hóa hình người, tính cách vô pháp vô thiên của ta càng tìm được đất dụng võ.

Ngày hôm đó, ta dạo chơi đến một cung uyển vốn ngày thường ít tới, từ xa đã nghe thấy tiếng hí vang trời đầy dũng mãnh.

"Con ngựa này thật oai phong!"

Mắt ta sáng rực lên, bám vào hàng rào định trèo vào trong.

Cung nhân hầu cận bên cạnh sợ đến hồn xiêu phách lạc, vội vàng ngăn ta lại:

"Quân hậu vạn vạn lần không được! Đây là hãn mã do Bắc Địch vừa mới tiến cống, tính khí vô cùng hung bạo, vẫn chưa thuần phục được, đã đá bị thương mấy vị thuần mã sư kinh nghiệm rồi!"

"Ta kệ! Ta muốn cưỡi nó!"

Ta nhìn con ngựa đen thần tuấn kia, hất tay cung nhân ra định đi mở cổng rào.

Cung nhân quỳ rạp xuống đất, khổ sở cầu xin:

"Quân hậu! Không được đâu ạ! Ngài mà có mệnh hệ gì, nô tài vạn lần c.h.ế.t cũng không đền hết tội!"

"Ta cứ muốn cưỡi! Các ngươi mau bảo nó lại đây!"

Ta dậm chân, bắt đầu giở trò ăn vạ.

Hừ, Trần Trần đều nghe lời ta, các ngươi dựa vào cái gì mà ngăn ta?

Cung nhân nhìn nhau, không ai dám ra tay, cũng không dám thật sự để ta vào, chỉ đành một mặt khuyên nhủ, một mặt hỏa tốc phái người đi bẩm báo Hoàng thượng.

Không lâu sau, Kỳ Nghiên đã vội vã chạy tới.

Hắn nhìn thấy ta đang bám vào hàng rào, mắt mong chờ nhìn con hãn mã kia, chân mày hơi nhíu lại, rảo bước đi đến bên cạnh ta.

"Tuyết Đoàn, không được hồ đồ."

Hắn kéo ta lùi xa hàng rào một chút.

Ta chỉ vào con ngựa đó, hào hứng nói:

"Trần Trần, ta muốn cưỡi cái kia! Trông nó chạy nhanh lắm!"

Kỳ Nghiên hít sâu một hơi, cố gắng ôn hòa hỏi:

"Ngươi biết cưỡi ngựa không?"

Ta thành thật lắc đầu:

"Không biết."

Trong lòng lại nghĩ: Ta ở trên trời toàn cưỡi kỳ lân thôi.

Kỳ Nghiên bị câu trả lời "không biết" đầy hùng hồn của ta làm cho nghẹn lời, bất lực nói:

"Đã không biết, sao có thể cưỡi hạng hãn mã này? Nếu ngã thì làm sao bây giờ?"

Hắn đưa tay định xoa đầu ta, bị ta nghiêng đầu né tránh.

"Trẫm sai người tìm cho ngươi một con ngựa nhỏ ôn thuận, có được không? Cũng có thể cưỡi như vậy."

Hắn kiên nhẫn dỗ dành.

Ta bĩu môi, nhìn con ngựa uy phong lẫm liệt kia, đắn đo một hồi, cuối cùng cũng thỏa hiệp, buồn bã nói:

"... Vậy cũng được. Nhưng ngươi phải dạy ta!"

"Được, trẫm dạy ngươi."

Kỳ Nghiên thấy ta xuôi lòng, thần sắc dịu lại.

Rất nhanh sau đó, một con ngựa nhỏ chân ngắn, tính khí vô cùng ôn hòa được dắt tới.

Kỳ Nghiên đích thân đỡ ta lên lưng ngựa.

Lòng bàn tay hắn ấm áp và vững chãi, giọng nói trầm thấp kiên nhẫn vang lên bên tai ta.

Ta học rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có thể cưỡi con ngựa trắng nhỏ đi dạo thong thả trong sân.

Ta vui sướng hẳn lên, quên luôn chuyện không vui lúc nãy, cưỡi ngựa vòng tới trước mặt Kỳ Nghiên, đắc ý hất cằm:

"Trần Trần! Ngươi xem! Ta học được rồi!"

Khóe môi Kỳ Nghiên cũng không tự chủ được mà hiện lên nụ cười dịu dàng, hắn gật đầu nói:

"Ừm, Tuyết Đoàn rất giỏi."

 

back top