Theo lý mà nói, người tu tiên không thể tùy tiện dùng pháp thuật đối phó với người phàm.
Nhưng tình cảnh này thật khiến ta khó lòng chống đỡ. Cảm giác xấu hổ mà không biết bao nhiêu năm qua chưa từng trải qua ùa về.
Thanh kiếm giấu dưới chăn nghe thấy tiếng gọi của ta, tự mình thoát khỏi vỏ, sau đó âm thầm tiếp cận, đột ngột kề sát cổ Lục Yến.
Ta ngước mắt, nhìn vào đôi mắt không thể tin nổi của Lục Yến, chậm rãi nói:
"Cởi trói cho ta."
"Về chuyện bồi thường, chúng ta hãy thương lượng hẳn hoi."
Lục Yến tức cực hóa cười:
"Đe dọa ta?"
"Tốt lắm, thứ ta không sợ nhất chính là bị đe dọa."
"Ta sẽ không cởi đâu, ngươi có giỏi thì c.h.é.m c.h.ế.t ta đi."
"Ta muốn xem xem, ngươi c.h.é.m c.h.ế.t ta rồi có thể hiên ngang bước ra khỏi hầu phủ này không."
"Còn nữa, bọn tu tiên các ngươi mà nhúng m.á.u người phàm thì chỉ có nước trở thành đọa tiên thôi nhỉ?"
Hắn thật sự rất phản nghịch.
Giống như một con rắn nhỏ ta từng nuôi một trăm năm trước. Sau đó con rắn ấy cắn ngược lại ta, bị ta chặt làm tám khúc quăng cho chó ăn.
Tất nhiên, người và rắn không giống nhau. Dù hắn nhục mạ ta, thậm chí quá đáng hơn là chà đạp ta, ta cũng không thể lấy mạng hắn.
Ta rủ mắt, che đi sát khí nơi đáy mắt. Lúc ngẩng lên lại trở về vẻ ôn hòa như cũ.
"Ta có thể hồi sinh... con lợn cảnh của ngươi."
"Giúp phủ ngươi trừ tà, lại giúp ngươi kết tơ duyên mới. Ngươi sẽ có một vị phu nhân mới, xinh đẹp, hiền thục, hiểu lễ nghĩa."