Mỗi sáng sáu giờ, Lục Yến sẽ đánh thức ta dậy khỏi trạng thái tu luyện, bắt ta uống một bát sữa dê.
Ta nói với hắn: "Ta đã bích cốc, có thể không cần ăn uống, lần sau không cần gọi ta."
Lục Yến: "Bích cái gì mà bích, có thực mới vực được đạo."
"Vả lại ngươi đang bị thương, nghỉ ngơi nhiều vào, đừng có suốt ngày chỉ biết tu luyện."
Ta mở miệng định giải thích rõ hơn, kết quả vừa mở miệng đã bị hắn đút cho một thìa cháo.
"Cháo gạo tinh đấy, ta còn bảo hạ nhân thêm hồng táo, còn có cả thiên sơn tuyết liên nữa."
"Không được nhổ ra! Một miếng cháo này là cả trăm lượng bạc đấy, ngươi đừng có lãng phí."
Ta đành phải nuốt xuống, định bảo không cần phiền phức như vậy... lời chưa nói xong, một thìa cháo nữa lại tống vào. Cháo vừa nuốt xong, sữa dê đã đưa đến bên miệng.
Ta: "..."
"Ta nói thật..."
"Ực ực..."
"Thật sự không cần, ực ực..."
"Ta không ăn nổi nữa, khụ khụ..."
Lục Yến đập bàn: "Lúc ăn không nói lúc ngủ không lời, không biết à?"
"Cứ đòi nói, giờ thì sặc rồi đấy."
Hắn vỗ vỗ lưng cho ta, thấy ta xuôi khí lại đưa sữa dê tới bên miệng.
"Còn miếng cuối thôi, ngươi gầy thế này, tẩm bổ thêm đi."
Ta: "..."
Sư muội, rốt cuộc bao giờ ngươi mới về tìm ta. Ta sắp chịu hết nổi rồi.