Tiểu sư muội xuống trần chịu kiếp, đưa ta ba ngàn linh thạch, nhờ ta giúp một chuyện nhỏ.

Chương 17

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Xử lý xong tiểu miêu yêu, ta lại đi xem xác con lợn cảnh.

Giải trừ phong ấn tiêu cực mà sư muội để lại trên đó. Lại dùng hạt sen làm dẫn, dùng lá sen nặn lại một cái nhục thân mới cho nó. Phần hồn phách còn sót lại tự nhiên hút vào lá sen.

Rất nhanh sau đó, một con lợn con nhỏ hơn một vòng xuất hiện, kêu ụt ịt đi ủi ủi chân Lục Yến.

Lục Yến kinh ngạc sờ sờ tay ta:

"Thế này thôi à?"

"Chỉ nặn nặn thế này mà sống lại rồi?"

"Thế bọn tu tiên các ngươi, chẳng phải chỉ cần linh hồn không diệt là có thể trường sinh mãi mãi sao?"

Vì kích động nên lực tay hắn rất mạnh, bóp khiến lòng bàn tay ta ngứa ngáy. Ta bất động thanh sắc rút tay lại, đáp:

"Người và động vật không giống nhau. Vả lại con lợn này vốn là thọ mệnh chưa tận..."

Lục Yến vẻ mặt sùng bái: "Thế cũng quá lợi hại rồi!"

"Tông môn các ngươi còn nhận đệ tử không? Ngươi xem căn cốt ta thế nào?"

Tay ta lại bị hắn nắm lấy. Cảm giác ngứa ngáy lan tỏa.

"Vài ngày nữa ta đo cho ngươi, giờ buông ta ra đã."

Lục Yến hưng phấn: "Tốt quá!"

"Không ngờ tiểu gia ta cũng có ngày được tu tiên, thật là huyền huyễn quá đi."

"Chuyện tốt thế này lại rơi trúng đầu ta rồi hahaha."

Hắn không những không buông tay, trái lại còn cố ý nắm chặt thêm chút nữa. Sau đó mặt dày lộ ra vẻ si mê:

"Tiên trưởng, tay của ngươi thật có lực nha, sờ vào thật thoải mái."

"Ta sờ thêm chút nữa, có khi sau này cũng trở nên lợi hại như ngươi. Kiểu búng tay một cái là nặn được tám trăm con thú nhỏ ấy?"

Ta: "..."

"Cũng không đến mức lợi hại như vậy đâu."

Còn nữa, chẳng phải ngươi bảo ngươi không phải đoạn tụ sao? Giờ cứ nắm tay ta không buông ngươi không thấy kỳ quặc à?!

 

back top