Tiểu sư muội xuống trần chịu kiếp, đưa ta ba ngàn linh thạch, nhờ ta giúp một chuyện nhỏ.

Chương 20

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Đợi ta và Lục Yến đều thay xong quần áo, ngồi ngay ngắn bên bàn. Mạnh Tư thở ngắn than dài bắt đầu kể lể.

"Sư phụ biết sư huynh thực ra không phải là người vô tình vô cảm như vẻ bề ngoài."

"Huynh vì gia tộc phản bội nên mới chọn tu Vô Tình đạo, thực chất trong lòng u uất khó tan, cứ thế lâu ngày sẽ tẩu hỏa nhập ma. Người bảo muội sau khi người mất hai mươi năm, tìm cơ hội xuống phàm trần một chuyến, ở đây có cách hóa giải cho huynh."

"Muội đến hầu phủ bắt yêu, thấy trong kho có pháp bảo sư phụ để lại, liền biết hầu phủ chính là cơ duyên của huynh."

Lục Yến: "?"

"Pháp bảo ngươi nói, không phải là sợi dây đỏ rách nát kia chứ?"

Lời hắn vừa dứt, sợi dây đỏ vốn đang nằm im như vật c.h.ế.t ở góc phòng liền lập tức bay tới. Mạnh Tư gật đầu: "Đúng rồi, chính là nó."

Ta câm nín. Lục Yến phẫn nộ đập bàn:

"Các ngươi có phải là tiên môn chính thống không vậy?"

"Ngươi có biết sợi dây đỏ này có tác dụng gì không?"

"Nó trói hai ta lại với nhau, còn khiến ta như trúng xuân dược, cưỡng hôn sư huynh ngươi! Sư huynh ngươi bị lôi kiếp chính là vì nụ hôn đó đấy!"

Tiểu sư muội chột dạ:

"Ngươi đừng có hung dữ với ta, ta cũng đâu có biết sẽ như vậy... Sư huynh, chuyện này thật không thể trách muội, năm đó sư phụ đi nhanh quá, chẳng dặn dò kỹ càng gì cả. Nếu muội biết pháp bảo này khiến huynh chịu lôi kiếp, muội chắc chắn sẽ báo trước cho huynh rồi."

Nói đoạn, muội ấy đổi giọng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa ta và Lục Yến.

"Nhưng mà hai người vốn dĩ đã có một đoạn duyên phận. Dù không có sợi dây đỏ này, khả năng cao là cũng sẽ hôn nhau thôi. Trước đây muội không hiểu, nhưng vừa rồi... nhìn trạng thái của hai người, muội cuối cùng cũng ngộ ra rồi."

Muội ấy chỉ chỉ ta, rồi lại chỉ Lục Yến.

"Sư huynh, cái khiếu tình mà huynh thiếu đang nằm trên người hắn. Huynh từng cứu hắn, ở một kiếp nào đó trước đây."

Muội ấy hếch cằm hỏi Lục Yến: "Ngươi, không phải người của thế giới này đúng không?"

Lục Yến đại kinh: "Chuyện này mà ngươi cũng nhìn ra được?"

Mạnh Tư nhún vai: "Sư huynh, nói thực lòng, tên này thực chất là vì huynh mà đến. Hai người có ba kiếp duyên phận nhạt nhòa, lại vì một kiếp cứu rỗi mà dây dưa không dứt, cho nên kiếp này hắn nhất định phải báo ân."

Lục Yến đã có chút thẫn thờ: "Cái này... cái này..."

"Hai người có phải lại đang hùa nhau lừa ta không? Ta đâu phải gay..."

 

back top