"Bắt con yêu quái thôi mà, có cần phải phô trương thanh thế vậy không?"
Ta không nhịn được mà hỏi.
Sư muội đáp:
"Ôi chao, con yêu quái đó chỉ thích cướp tân nương thôi."
"Sư huynh huynh mau bóp giọng lại đi, đừng để lộ tẩy."
"Đêm nay mà còn không bắt được nó, hai chúng ta phải đền linh thạch gấp đôi đấy."
"Sư huynh huynh cũng không muốn tuổi còn trẻ mà đã gánh trên lưng món nợ khổng lồ đâu nhỉ?"
Ta tức khắc im bặt, ngoan ngoãn ngồi trong kiệu.
Kiệu hoa lắc lư, đưa ta vào trong hầu phủ.
Ta được người ta dìu xuống, cùng một người thực hiện bái đường lễ.
Sư muội truyền âm nhập mật:
"Nhất định phải giả cho giống vào nha sư huynh, e lệ một chút, yếu ớt như liễu trước gió một chút."
Ta nghiến răng, vì ba ngàn linh thạch, liều mạng vậy.
Vừa đi vừa uốn eo vặn mông, dáng vẻ kia gọi là phong tình vạn chủng, thướt tha mềm mại.
Lúc được đưa vào động phòng, ta nghe thấy quan khách phía sau bàn tán xôn xao.
"Vị tân nương này eo có vấn đề sao? Sao cứ ngọ nguậy mãi thế?"
"Không biết nữa, dáng người cũng hơi cao quá rồi, sắp đuổi kịp tiểu hầu gia luôn."
Ta: "..."
Ta âm thầm khuỵu gối xuống một chút, khom lưng lại, muốn khiến mình trông thấp đi một tẹo.
Quan khách phía sau lại nói: "Ơ... hình như chân cũng có vấn đề, đứng không thẳng nổi."
"Hầu phủ tìm đâu ra người khó coi thế này, không thấy mất mặt sao?"
Ta: "?"