Thời gian trôi qua rất nhanh. Mùa đông ở Hồng Kông không có tuyết nhưng gió rất lớn.
Hoắc Dã ít tiệc tùng hơn, ngoài những việc kinh doanh cần thiết, thời gian còn lại hắn đều bám lấy gia đình.
Theo lời hắn nói thì, đã có vợ con ấm êm rồi, còn ra ngoài liều mạng làm gì nữa? Chỉ có tôi mới biết, tên này ở nhà cũng chẳng chịu ngồi yên.
Năm Niệm Niệm bốn tuổi, thằng bé được gửi vào trường mầm non quốc tế tốt nhất. Cậu nhóc thừa hưởng hết ưu điểm của cha mẹ, trông xinh xắn như tạc từ ngọc, rất được yêu thích ở trường, mỗi ngày trong cặp đều đầy ắp kẹo do các bạn nữ tặng.
Hoắc Dã rất đắc ý về việc này, bảo là hổ phụ sinh hổ tử. Nhưng tôi luôn lo lắng tính cách Niệm Niệm quá hoang dã, sau này sẽ chịu thiệt.
Hôm đó là cuối tuần, Hoắc Dã hiếm khi rảnh rỗi, đang ở trong thư phòng dạy Niệm Niệm viết thư pháp. Một lớn một nhỏ, biểu cảm nghiêm nghị y hệt nhau.
Tôi bưng đĩa trái cây đã gọt sẵn đi vào, đúng lúc nghe thấy hai cha con đang "mưu tính" chuyện gì đó.
"Ba ơi, con nghe bạn Béo lớp bên cạnh bảo mẹ bạn ấy có em gái trong bụng rồi. Con cũng muốn có em gái."
Niệm Niệm nằm bò ra bàn, bút lông vẽ mấy vệt mực đen lên mặt như con mèo nhỏ. "Con muốn em gái! Một đứa em gái mềm mại, thơm thơm cơ!"
Bàn tay cầm bút của Hoắc Dã khựng lại, sắc mặt trầm xuống. Hắn đặt bút xuống, bế Niệm Niệm đứng lên ghế, tầm mắt nhìn thẳng vào cu nhóc. "Không có em gái đâu."
"Tại sao ạ?" Niệm Niệm không chịu, cái mỏ chu ra có thể treo được cả hũ dầu. "Con cứ muốn em gái cơ!"
"Bởi vì ba con xót người ba nhỏ ngốc nghếch của con." Hoắc Dã búng một cái vào trán con trai, giọng điệu rất nhẹ nhưng mang theo sự kiên định không thể chối từ.
"Vết sẹo đó, để lại một lần là đủ rồi."
Tôi đứng ngoài cửa, bàn tay bưng khay hơi run rẩy. Hóa ra anh ấy vẫn luôn nhớ kỹ. Dù mấy năm nay sức khỏe của tôi đã hồi phục tốt, nhưng anh ấy luôn thực hiện các biện pháp tránh thai, không để một lần ngoài ý muốn nào xảy ra.
Niệm Niệm nửa hiểu nửa không, xoa xoa trán: "Vậy... vậy sau này con sẽ bảo vệ ba nhỏ."
"Đến lượt con chắc?" Hoắc Dã cười nhạo một tiếng, nhéo má con trai, "Đó là người của lão tử, lão tử tự biết bảo vệ. Nhưng con có thể xếp hàng, đợi đến lúc lão tử đây không động đậy được nữa thì mới đến lượt con."
Hai cha con chí chóe trong thư phòng. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất, kéo dài hai cái bóng trên thảm. Tôi nhìn cảnh này, hốc mắt hơi nóng.
Từng có lúc tôi tưởng mình như cánh bèo trôi dạt, định sẵn phải mục nát trong vũng bùn.
Chính là Hoắc Dã, dùng tất cả sự hung dữ ngang ngược của mình, thô bạo kéo tôi ra, trồng tôi vào vùng đất mang tên "Gia đình" này.
Tối đến, sau khi dỗ Niệm Niệm ngủ. Hoắc Dã đứng ngoài ban công hút thuốc. Tôi đi tới, ôm lấy eo hắn từ phía sau. Hắn thuận tay dập tắt điếu thuốc, quay người lại bọc tôi vào trong lớp áo khoác to rộng.
"Sao không ngủ?"
"Muốn nhìn anh một chút." Tôi ngẩng đầu nhìn người đàn ông khóe mắt đã có vài nếp nhăn. Thời gian không hề làm mòn đi sự sắc sảo của hắn, ngược lại còn mài giũa hắn trở nên sâu sắc và vững chãi hơn.
"Hoắc Dã."
"Ơi?"
"Món nợ em thiếu anh, đã trả hết chưa?"
Hoắc dã ngẩn ra một lúc, rồi bật cười trầm thấp, lồng n.g.ự.c rung động áp vào má tôi. Hắn cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi tôi, hơi thở giao hòa.
"Còn sớm lắm. Lâm Miên, món nợ này là lãi kép, lãi mẹ đẻ lãi con. Em phải dùng cả nửa đời sau, từ từ mà trả cho hết."
Gió đêm hơi lạnh nhưng trong lòng hắn rất ấm. Tôi nghĩ, trả không hết cũng tốt.
Cứ thế mà dây dưa cả đời, ai cũng đừng mong xóa sạch nợ nần.
END.