Sau khi máy bay hạ cánh, Phó Thanh Thời không đưa tôi về nước mà đưa thẳng tới một hòn đảo tư nhân của hắn ở nước ngoài.
Trên đảo phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu ôn hòa, như một chốn bồng lai tiên cảnh.
Chúng tôi đã trải qua quãng thời gian chỉ có hai người, không ai làm phiền ở nơi đây. Không có Mục Hoài Cẩn, không có Phó Nghị Thừa, không có những chuyện phiền lòng. Chỉ có hai chúng tôi.
Hôm nay, chúng tôi nằm trên bãi cát nhìn hoàng hôn cuối trời nhuộm mặt biển thành một màu vàng óng.
"Phó Thanh Thời," Tôi đột nhiên lên tiếng, "Anh thích tôi từ khi nào?"
Hắn quay sang nhìn tôi, đáy mắt tràn ngập ý cười dịu dàng: "Từ lần đầu tiên cậu dẫm lên lưng tôi, ép tôi gọi cậu là 'chủ nhân' ấy."
Tôi ngẩn người. Sớm thế sao? Tôi cứ ngỡ hắn chỉ coi tôi là một món đồ chơi thú vị. "Vậy sao anh còn..."
"Bởi vì lúc đó tôi chưa chắc chắn về lòng mình."
Hắn ngắt lời, "Tôi sợ đó chỉ là cảm giác mới lạ nhất thời. Sau này tôi mới phát hiện, mỗi ngày không có cậu đều trở nên vô vị. Đặc biệt là hôm ở hội sở, nhìn thấy cậu bị đám đàn ông vây quanh, tôi đã ghen đến phát điên."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, tôi không nhịn được mà bật cười: "Vậy anh còn nợ tôi một tiếng 'chủ nhân' đấy." Tôi học theo dáng vẻ trước đây của hắn, ghé sát tai hắn hạ thấp giọng.
Hơi thở người đàn ông nghẹn lại, vành tai đỏ rực lên thấy rõ. Hắn lật người đè tôi xuống dưới, giọng khàn đặc không tả nổi.
"Được thôi." Hắn cúi đầu hôn tôi.
"Chủ nhân của tôi..."
END.