Tôi là một ác ma chìm sâu trong giấc ngủ dài dưới vực thẳm địa ngục.

Chương 17

Mời các bạn CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6VHDA5LGJj

Ưng Tỷ Comics xin chân thành cảm ơn!

Món thú cưng nhỏ tôi ưng ý nhất đã c.h.ế.t rồi.

Tôi rất giận.

Vô cùng, vô cùng giận dữ.

Chính là người nhà họ Vân đã dồn cậu đến bước đường này.

Thế là tôi đến bệnh viện, từ từ rút cạn m.á.u của cả ba người bọn họ, để bọn họ tỉnh táo mà trút hơi thở cuối cùng.

Nhưng dù bọn họ có c.h.ế.t đi, Vân Túc cũng không quay lại được.

Tôi rất bực bội.

Cảm thấy có thứ gì đó sắp nổ tung trong lồng n.g.ự.c mình.

Tôi nén lại cảm xúc kỳ quặc đó, quay trở về nhà.

Không thể gọi là nhà nữa rồi, bây giờ chỉ là một căn nhà trống rỗng.

Tôi mở món quà Vân Túc tặng tôi ra.

Bên trong lặng lẽ nằm chiếc khăn quàng cổ màu đen do chính tay cậu đan.

Còn có một bức thư.

[Đó là một năm đặc biệt, đặc biệt hạnh phúc.

Cảm ơn ngài Ác ma!

Con d.a.o găm rất đẹp, xin hãy cho phép tôi ích kỷ giữ nó bên mình.

Chúc ngài Ác ma quãng đời còn lại vui vẻ.

by Vân Túc]

Bàn tay bóp lấy tờ giấy vô thức siết lực.

Nhưng nhận ra làm vậy sẽ khiến tờ giấy bị rách, giây tiếp theo tôi nhanh chóng thả lỏng lực đạo.

Vẫn rất phẫn nộ.

Phẫn nộ đến mức toàn thân như bị ngọn lửa thiêu rụi, thôi thúc tôi đi xé nát thứ gì đó.

Phẫn nộ đến mức trái tim đang đập bình thản kia như bị ai đó dùng bàn ủi nung đỏ áp lên liên tục, mang lại nỗi đau đớn âm ỉ, nặng nề, thấm tận vào xương tủy.

Mỗi lần hít vào, đều như có những hạt cát thô ráp lăn qua cổ họng, mài đến đau rát.

Đầu ngón tay đang mất kiểm soát mà lạnh đi, run rẩy nhẹ, các khớp xương cứng đờ như đất đóng băng.

Cảm giác thật lạ lẫm.

Đây là tâm trạng phẫn nộ đến cực hạn... sao?

 

back top