Hôn lễ vẫn được tiến hành một cách trật tự, vụ tấn công kinh hoàng vừa rồi dường như chưa từng xảy ra.
Kết hôn là một việc vô cùng mệt mỏi, tôi nằm vật ra chiếc giường lớn, rã rời cả người.
Cố Bắc Đình nằm bên cạnh, dường như có ngàn lời muốn nói.
Tôi buồn cười liếc nhìn anh ta một cái.
"Muốn nói gì thì nói đi."
Anh ta nghiêng người nhìn tôi: "Tống Chuẩn đã vào phòng cấp cứu, đã qua cơn nguy hiểm rồi."
Tôi bình thản "ừ" một tiếng.
Anh ta xích lại gần, vùi mặt vào vai tôi.
"Em có hối hận vì đã gả cho anh không? Anh có quá ích kỷ không?"
Tôi nâng mặt anh ta lên, hôn một cái như để trấn an.
"Tôi không hối hận. Nếu hối hận thì lúc đó tôi đã không cùng anh đi đến hôn trường."
"Chuyện đã qua cứ để nó trôi qua đi, con người ta không thể mãi sống trong quá khứ được. Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, điều chúng ta cần làm bây giờ là sống tốt cho hiện tại."
Anh ta ngẩn ra: "Nhưng mà..."
Tôi chặn miệng anh ta lại: "Em yêu anh, Cố Bắc Đình. Đừng lúc nào cũng tự ti như thế. Tống Chuẩn đã trở thành quá khứ rồi, chúng ta hãy chuyên tâm sống tốt cuộc đời của mình thôi."
Tôi có yêu Cố Bắc Đình không? Đáp án là có, nhưng nhiều hơn cả có lẽ là không muốn phụ một tấm chân tình.
Quá khứ cuối cùng cũng sẽ bị xóa nhòa từng chút một trong dòng sông thời gian, tương lai của tôi còn rất dài.
Đừng phụ lòng, hãy trân trọng người trước mắt.
END.